Trang chủ Thời sự - Xã hội Hậu vụ án PMU 18 và bức thư chưa từng gửi vợ

Hậu vụ án PMU 18 và bức thư chưa từng gửi vợ

bởi Admin
0 Lượt xem

Những ngày tháng Sáu này, tôi tìm thấy “bức thư tuyệt mệnh”:

Gửi Nguyễn Tú

Hậu vụ án PMU 18 và bức thư chưa từng gửi vợ: Một câu chuyện chưa kể - Ảnh 1.

Tác giả Trần Công Hùng, nay là Tổng TKTS Báo điện tử Tiền Phong

Nhờ chú chuyển ngay lá thư này cho vợ anh, nếu anh bị bắt giam nhé…

Bức thư đánh máy, được gõ vội sau ngày 12/5/2008, khi mà các nhà báo đồng nghiệp Nguyễn Việt Chiến (Báo Thanh Niên) và Nguyễn Văn Hải (Báo Tuổi trẻ TPHCM) bị khởi tố, bắt giam hậu vụ án điều tra những bê bối liên quan Ban Quản lý dự án 18 (PMU 18) – Bộ GTVT, về tội Lợi dụng quyền tự do dân chủ… mà tôi và hàng chục anh chị em nhà báo khác “có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan”. Bì thư còn chưa bóc, ố màu thời gian, và may mắn, chưa từng được gửi đến người nhận.

Hậu vụ án PMU 18 và bức thư chưa từng gửi vợ: Một câu chuyện chưa kể - Ảnh 2.
Hậu vụ án PMU 18 và bức thư chưa từng gửi vợ: Một câu chuyện chưa kể - Ảnh 3.

Bức thư cùng một số giấy tờ liên quan vụ án vừa được tìm thấy tại Phòng TKTS Báo Tiền Phong

Gọi là “tìm thấy”, vì sau bao đận chuyển phòng, từ ban Pháp luật lên Thư ký tòa soạn (TKTS), trở về ban Pháp luật rồi lại về TKTS, rồi lại lên Ban Pháp luật và sau này về Ban điện tử…, hộc tài liệu cá nhân của tôi bị lẫn trong rừng hộc tài liệu của Phòng TKTS. Cho đến mấy ngày qua, khi Ban TKTS báo in “chuyển nhà” về trụ sở 2 ở phố Phạm Văn Bạch…

Ngoài phóng viên nội chính các báo, đứng bên tôi trong gần 2 năm đằng đẵng đó chính là Ban Biên tập, là anh chị em đồng nghiệp Báo Tiền Phong. Nguyên Tổng Biên tập Dương Xuân Nam vốn kiệm lời, ông bảo: Em an tâm, đằng sau em còn cơ quan.

Nhưng câu chuyện, không phải ở bức thư.

Về Tiền Phong tháng 7/2001, đến nay tôi đã gần tròn 24 năm gắn bó với tờ báo, qua 4 thế hệ tổng biên tập. Những thăng trầm, những buồn vui, những nhân tình thế thái, những cá tính từng người trong cơ quan có thể có người biết nhiều, có người biết vừa phải, nhưng cơ bản cũng thấm đượm. Hai năm đằng đẵng, từ khi vụ án “Lợi dụng quyền tự do dân chủ…”, mà chúng tôi gọi ngắn gọn là “vụ án LM07”, được khởi tố ngày 22/3/2007, bọn nhà báo nội chính chúng tôi lên “hầu” cơ quan điều tra cho đến khi ra tòa với vai trò “nhân chứng”. Một quãng thời gian cân não, căng thẳng tăng dần và lên đến đỉnh điểm khi anh Chiến, anh Hải bị khởi tố. Hiếm hoi trong đám phóng viên, tôi giấu được gia đình, cho tới tận ngày ra tòa. Thời điểm bắt đầu bị cơ quan an ninh điều tra triệu tập, bố vợ và bố đẻ tôi trọng bệnh nằm viện, thằng cu đầu chưa đầy 6 tháng tuổi, gia đình lo lắng chẳng ích gì.

Tròn 24 năm, Tiền Phong với tôi đã là một gia đình, mặc dù một số anh chị em cho rằng khái niệm gia đình, “Tiền Phong Family” là một thứ gì đó mang tính bao bọc, thân tình quá trớn, không phù hợp với môi trường công việc, kỹ trị. Mỗi người một hoàn cảnh, một quan điểm cũng như đặt trong bối cảnh so sánh có khác nhau. Tôi cũng từng tranh cãi khá gay gắt với một đồng nghiệp, khi anh nói mình tự làm tự nuôi, chẳng “xin” Tiền Phong cái gì. Tiền Phong cho tôi nhiều thứ, cho tôi công việc, cho tôi thu nhập để nuôi sống gia đình, cho tôi kiến thức, cho tôi những mối quan hệ công tác… Nguyên Trưởng ban Pháp luật Đinh Anh Tuấn từng bảo tôi: Chú cố gắng, ở Tiền Phong “gái có công chồng chẳng phụ”.

Tôi thấy tương đối đúng, ít ra là đối với tôi.

Và tôi, chẳng có gì để mà phàn nàn.

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan