Tôi xem phim “Sex Education”, lúc đầu chỉ để xả stress sau một ngày làm việc dài. Thế nhưng tôi không ngờ đến một ngày, bộ phim ấy lại khiến tôi phải nhìn lại cách dạy con của mình. Một phân đoạn gần cuối mùa 1 của “Sex Education” đã khiến tôi cảm thấy chua xót khi nghĩ tới con trai tôi. Lúc ấy tôi vỡ lẽ, hóa ra suốt bao năm qua, tôi đã dạy con cách giả vờ ổn. Thật tệ, điều đó đã khiến con tôi phải chịu thiệt thòi.

Các nhân vật trong phim “Sex Education”. (Ảnh: Netflix)
Nghĩ tới con trai khi xem phim “Sex Education”
Phân đoạn khiến tôi nghẹn lại đó là đoạn bố của Eric Effiong phát hiện ra con mình bị bắt nạt. Trong phim “Sex Education”, Eric Effiong là một thiếu niên da màu, đồng tính, có gu ăn mặc sặc sỡ. Cậu có cá tính nổi bật và luôn mang đến năng lượng tích cực cho mọi người. Eric hài hước, sống động, là tấm gương về sự tự tin và biết yêu bản thân. Thế nhưng đằng sau tất cả những điều tích cực đó là một cậu bé luôn tự giấu đi những nỗi sợ và nỗi đau của mình.
Eric liên tục bị bắt nạt ở trường, nhất là từ Adam – một cậu bạn cùng lớp. Thế nhưng khi về nhà, Eric lại giấu nhẹm mọi chuyện. Cậu vẫn vui cười, vẫn tỏ ra mình luôn ổn.
Cho đến một hôm, Eric bị một nhóm thanh niên lạ mặt hành hung trên đường. Nguyên nhân chỉ vì cậu mặc đồ drag queen (hóa trang giả nữ) khi đi dự tiệc. Cậu trở về nhà với vết thương bầm tím. Nhưng tuyệt nhiên, cậu không kể điều này với gia đình mình. Sau đó, cậu không còn mặc những bộ đồ nổi bật. Cậu chỉ im lặng và thu mình lại.
Bố của Eric nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi ở con trai. Ông chỉ lặng lẽ quan sát, tìm hiểu. Khi nghe bố nói: “Bố không muốn con bị tổn thương”, Eric đã bật khóc. Lúc ấy, toàn bộ sự cô đơn, sợ hãi và cả nỗi lo về việc “làm bố thất vọng” bấy lâu đã vỡ òa.

Nhân vật Eric Effiong trong phim “Sex Education”. (Ảnh: Netflix)
Lúc ấy, tôi dừng phim lại. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh con trai tôi, một cậu bé lớp 9. Theo thói quen, mỗi ngày khi con đi học về, tôi đều hỏi: “Ở trường ổn không con?”. Và ngay từ vẻ bề ngoài, thằng bé đã cho tôi thấy “con hoàn toàn ổn”. Thế nhưng, vài ngày trước, cô giáo của con có gọi điện cho tôi nói con bị bắt nạt ở trường. Tôi vội vàng đến trường để tìm hiểu thêm.
Hôm đó, khi về nhà, tôi thấy con ngồi lặng trước bàn học. Tôi gặng hỏi: “Sao con không nói với mẹ chuyện ở trường?”. Và con tôi, một đứa bé chưa từng than phiền, bất ngờ òa khóc: “Con không muốn mẹ nghĩ con yếu đuối…”. Tôi hoang mang, trống rỗng vì quá bất ngờ bởi câu nói của con.
Tôi đã mắc phải lỗi sai vô cùng lớn khi dạy con
Tôi thường dạy con trai “phải mạnh mẽ lên”, “đàn ông thì không được khóc”. Tôi luôn dạy con phải tích cực. Thế nhưng hóa ra cái tích cực mà tôi dạy con mình là tích cực độc hại (toxic positivity). Theo Very Well Mind, thuật ngữ tích cực độc hại mô tả sự tích cực thái quá, chỉ tập trung vào những gì tích cực mà phủ nhận những cảm xúc tiêu cực. Có cái nhìn tích cực về cuộc sống là điều có lợi đối với sức khỏe tinh thần. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có những điều tích cực. Tất cả chúng ta đều có những cảm xúc và trải nghiệm đau đớn . Những cảm xúc và trải nghiệm ấy có thể gây khó chịu nhưng điều quan trọng là chúng ta cần cảm nhận và giải quyết chúng một cách cởi mở, trung thực để chấp nhận. Điều này giúp chúng ta có sức khỏe tâm lý tốt hơn.
Sau khi xem “Sex Education”, tôi đã học bố của Eric cách giải quyết vấn đề. Tôi đã nói với con trai: “Con không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Con chỉ cần là chính mình”. Và tôi nhận ra, thật may là chưa quá muộn để tôi kịp sửa mình, để con có thể học lại cách thành thật với cảm xúc và để giữa mẹ con tôi có 1 sợi dây kết nối của sự thấu hiểu và lắng nghe.
Đọc bài gốc tại đây.