Trang chủ Sống khỏeGiới tính Xem phim “Sex Education”, tôi bật khóc khi nghĩ đến bố mẹ: Tại tôi mà họ đau khổ gấp nhiều lần

Xem phim “Sex Education”, tôi bật khóc khi nghĩ đến bố mẹ: Tại tôi mà họ đau khổ gấp nhiều lần

bởi Admin
0 Lượt xem

Bật khóc khi xem phim “Sex Education”

Nếu bạn chưa từng xem phim “Sex Education” mà mới chỉ nghe qua tên phim, có thể bạn sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một bộ phim tâm lý tuổi teen đơn thuần. Tuy nhiên, với tôi, “Sex Education” sâu sắc hơn thế. Bộ phim ẩn chứa nhiều bài học liên quan đến các mối quan hệ trong gia đình – đặc biệt là giữa cha mẹ và con cái.

Trong phim “Sex Education”, câu chuyện về gia đình nhà Groff khiến tôi đặc biệt xúc động. Dù giàu có nhưng gia đình họ không hề hạnh phúc. Trong khi người mẹ Maureen Groff rất ủng hộ và lắng nghe con trai Adam, người cha Michael Groff lại rất nghiêm khắc và độc đoán. Điều này khiến Adam sợ chính cha mình.

Trong khi người Maureen Groff rất ủng hộ và lắng nghe con trai, Michael Groff lại rất nghiêm khắc.

Trong mùa hai của phim, Maureen quyết định ly hôn với Michael vì bà nhận ra mình xứng đáng với một người tốt hơn. Sau khi Michael dọn ra khỏi nhà, Maureen bắt đầu hẹn hò và tận hưởng cuộc sống trở lại.

Sau một thời gian, Michael bắt đầu nhận ra những sai lầm mà ông mắc phải trong những năm gần đây. Ông bắt đầu cố gắng níu kéo Maureen, muốn bù đắp cho những lỗi lầm của mình. Dần dần, Michael làm cho Maureen tin tưởng trở lại nhưng cả hai giấu Adam chuyện này. Sau khi biết chuyện, Adam nổi giận với bố mẹ, nhưng cuối cùng cảm thấy vui cho cả hai người. Khi Michael cải thiện mối quan hệ với Adam, Maureen chính thức quyết định cho chồng cũ một cơ hội.

Cuối phim, mối quan hệ của hai cha con Michael và Adam đã được cải thiện.

Xem xong phân cảnh này, tôi đã rất xấu hổ. Tôi bật khóc nghĩ đến bố mẹ mình lúc chuẩn bị ly hôn. Tôi đã không điềm tĩnh và thấu đáo được như nhân vật Adam trong phim “Sex Education”. Thay vào đó, tôi có rất nhiều hành động thiển cận, khiến bố mẹ phải khó nghĩ và đau khổ.

Nhớ lại chuyện cũ khi xem phim “Sex Education”

Cách đây hơn 10 năm, trong một bữa cơm tối, bố mẹ nói với tôi rằng ông bà sẽ ly hôn. Lúc ấy, tôi 15 tuổi, không còn lạ gì với cảnh bố mẹ tranh cãi thường xuyên, về cả những chuyện nhỏ nhặt nhất đến những chuyện to tác nhất. Tôi nghĩ bố mẹ chỉ giận nhau thôi, rồi sẽ rút lại ý định này, nhưng tôi đã lầm.

Một tuần sau, tôi thấy mẹ chuẩn bị giấy tờ ly hôn trong phòng. Tôi lại gần hỏi mẹ: “Có thật là bố mẹ sẽ ly hôn không ạ?” và nhận được cái gật đầu từ bà. Cho dù chính tôi không vui vẻ gì khi chứng kiến ba mẹ ‘khắc khẩu’ thường xuyên, nhưng tôi không muốn họ mỗi người một nơi. Tôi bật khóc trước mặt mẹ, cầu xin bà đừng ly hôn.

Mẹ tôi không nói gì, chỉ biết ôm tôi vào lòng rồi khóc cùng tôi. Mẹ nói: “Mọi chuyện không hàn gắn được rồi còn ạ”.

Nhân vật Maureen làm tôi nhớ đến mẹ của mình.

Tôi không chấp nhận điều này. Ngày hôm sau, tôi gặp riêng bố, một lần nữa khóc lóc và xin ông đừng ký đơn ly dị. Bố mềm lòng, hứa với tôi sẽ suy nghĩ tại. Vậy là tôi yên lòng phần nào.

Trong suốt một tuần, tôi nhận ra không khí gia đình vô cùng căng thẳng. Thế nhưng, tôi vẫn cố gắng là người gợi mở câu chuyện lúc ăn cơm, tạo nên không khí vui vẻ và mong rằng bố mẹ sẽ làm lành. Buổi tối, tôi rủ bố mẹ đi bộ ra công viên tập thể dục, xong kéo bố mẹ vào hàng nước – mặc dù người nói thao thao bất tuyệt là một mình tôi. Với suy nghĩ của một đứa trẻ, tôi cho rằng chỉ cần cố gắng thì bố mẹ kiểu gì cũng quay lại như xưa. Gia đình tôi sẽ không phải tan vỡ nữa.

Điều tôi không ngờ tới là sự dứt khoát của mẹ. Thấy bố không đồng ý ký đơn ly hôn, mẹ dọn va li về nhà bà ngoại. Tất nhiên, tôi đi theo mẹ để cố gắng thuyết phục bà. Ngày ngày, tôi tâm sự thủ thỉ, mong rằng bà hiểu và thông cảm cho bố. Dẫu vậy, bà vẫn chỉ nói đúng một nội dung, rằng bố mẹ sẽ chăm sóc tôi thật tốt dù không ở cạnh nhau.

Tôi làm ầm lên, khóc lóc ầm ĩ và nhờ ông bà ngoại can thiệp. Thấy tôi như vậy, bà ngoại kéo tôi vào phòng, sau đó bảo tôi đóng kín cửa. Đã bước sang tuổi 80, bà nhẹ nhàng hỏi lý do vì sao tôi không ủng hộ bố mẹ ly hôn. Tôi trả lời đủ thứ, nào là tôi sẽ sống với ai, tôi sẽ trả lời thế nào với bạn bè, tôi sẽ học ở đâu, tôi sẽ phải làm gì… Sau khi tôi trình bày xong, bà ngoại chỉ hỏi đúng một câu: “Bà hiểu, nhưng cháu đã bao giờ nghĩ nếu không ly hôn, mẹ cháu sẽ thế nào chưa?”.

Tôi sững lại.

Lúc ấy, tôi nhận ra hàng loạt lý do tôi vừa liệt kê đều chỉ xoay quanh tôi. Khi tiếp nhận chuyện này, tôi chỉ nghĩ đến việc cuộc sống của mình sẽ bị ảnh hưởng thế nào mà không nghĩ tới cảm xúc của bố mẹ. Tôi chưa từng hỏi mẹ, hỏi bố về lý do muốn ly hôn. Dù nhiều lần thấy mẹ khóc sau khi cãi nhau với bố, tôi cũng chưa bao giờ hỏi han bà, an ủi bà.

Đó là lúc tôi nhận ra mình là một đứa con ích kỷ và bồng bột. Chưa bao giờ tôi thực sự quan tâm đến bố mẹ mình, đã vậy, lúc họ gặp khó khăn trong mối quan hệ, tôi lại chỉ biết đòi hỏi cho bản thân.

Thấy tôi im bặt, bà ngoại nói thêm một câu giúp tôi sực tỉnh: “Nếu chưa hỏi thăm mẹ bao giờ thì giờ là lúc để hỏi đấy”.

Và tôi đã nghe theo lời khuyên của bà. Tôi sang phòng mẹ, hỏi thăm mẹ, tâm sự với mẹ. Tôi cũng làm điều tương tự với bố vào ngày hôm sau. Dù tôi không có khả năng giúp bố mẹ quay trở lại với nhau (và cuối cùng ông bà vẫn ly hôn), nhưng nhờ nói chuyện thẳng thắn mà tôi đã hiểu và thông cảm cho bố mẹ hơn rất nhiều. 

Sau này, tôi ở với mẹ và ông bà ngoại, nhưng cuối tuần tôi thường sang nhà bố chơi. Cuộc sống khác xưa rất nhiều, nhưng bố mẹ tôi vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. Quan hệ của họ không còn sự hằn học và u ám nữa. Và họ giữ đúng lời hứa – cùng nhau chăm sóc tôi thật tốt.

Giờ khi đã trưởng thành, tôi hối hận vô cùng vì những hành động ích kỷ ngày xưa. Có lẽ vì những hành động ấy của tôi, quá trình ly hôn của bố mẹ đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Thế nhưng tôi đã kịp sửa sai, thích ứng và thông cảm cho bố mẹ. Đây chính là bài học đầu đời của tôi, bài học đáng nhớ về tầm quan trọng của sự lắng nghe và thấu hiểu trong gia đình.

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan