Năm 12 tuổi, tôi nhận ra giới tính thật của mình. Tôi đã rất hoảng sợ khi thấy thích mặc váy, thích để tóc dài. Bởi tôi là con trai duy nhất, là niềm tự hào, hãnh diện và kì vọng của bố mẹ. Nếu ông bà biết tôi không phải là đàn ông thật sự, ông bà làm sao chấp nhận nổi?
Cứ thế, 18 năm nay, tôi sống trong vỏ bọc là một chàng trai mạnh khỏe, giỏi giang, thành đạt, chưa lập gia đình. Tôi vẫn là con trai cưng của bố mẹ. Họ kể về tôi với ánh mắt tự hào. Tôi sửa nhà, mua xe ô tô, mua đất mở rộng khu vườn cho bố mẹ. Tôi làm rất nhiều tiền và sống vì bố mẹ cũng nhiều. Đến mức, tôi còn không hiểu nổi bản thân đang thật sự mong muốn điều gì?
Ai cũng thắc mắc tại sao tôi không lấy vợ? Tôi lấp liếm, bảo vẫn đang phấn đấu lên chức giám đốc chi nhánh công ty. Thế là mọi người tiếp tục khen ngợi tôi là người có chí tiến thủ, tiền đồ xán lạn. Bố mẹ lo lắng, bảo tôi phải dành thời gian yêu đương, nhanh chóng kết hôn, sinh con để ông bà có cháu nối dõi tông đường. Tôi an ủi họ từ từ, đừng nôn nóng. Nhưng thật ra, tôi không thể yêu phụ nữ.

Bộ phim “Sex Education” đã giúp tôi thay đổi suy nghĩ
Một tuần nay, tối nào tôi cũng thức khuya để xem phim. Bộ phim có tên “Sex Education”, kể về những rắc rối tâm sinh lý tuổi dậy thì. Ngoài nam chính Otis Milburn với đôi mắt xanh điển trai, tôi cực kì thích nhân vật Eric Effiong. Eric đã truyền cảm hứng mạnh mẽ cho tôi.
Một cậu thanh thiếu niên, ở tuổi mới lớn nhưng đã nhận thức rõ ràng về giới tính của mình. Cậu ấy còn bỏ qua những lời gièm pha, sẵn sàng chấp nhận bị bạo lực để bảo vệ bản chất thật sự. Cậu ấy kiêu hãnh, tự tin chọn cho mình những bộ quần áo sặc sỡ sắc màu. Xem Eric, tôi thấy mình thật đáng xấu hổ.
18 năm ròng, từ lúc phát hiện giới tính thật, tôi đã sống hèn nhát, cố gắng giấu giếm điều đó. Tôi sợ bị mọi người chê trách. Tôi sợ bố mẹ đau lòng. Tôi càng sợ bản thân sẽ chịu chỉ trích và thiệt thòi.
Nhờ Eric, tôi nhận ra, bất cứ ai, bất cứ giới tính nào cũng cần được tôn trọng, được yêu thương và bảo vệ. Tại sao phải chôn giấu “con người thật” của mình vì sợ hãi chứ?
Sau một tuần xem phim, mà cụ thể là xem đi xem lại nhân vật Eric, tôi đã lấy hết dũng cảm để thừa nhận với bố mẹ. Tôi chấp nhận bị ông bà đuổi khỏi nhà, còn hơn sống nhục nhã cả đời.
Thật bất ngờ, bố mẹ tôi chỉ bất ngờ một lúc thôi. Sau đó, bố tôi thở dài, mẹ tôi rơi nước mắt. Họ bảo đã biết chuyện này từ mấy năm trước khi vô tình trông thấy tôi mặc váy, đội tóc giả trong phòng. Nhưng họ sợ tôi tổn thương nên im lặng không nói ra. Việc ép tôi lấy vợ cũng chỉ vì muốn tôi thừa nhận giới tính thật, để tảng đá trong tim ông bà được đặt xuống thôi.
Tôi sững sờ, ôm lấy mẹ mà òa khóc như đứa trẻ. 18 năm ròng giấu giếm, hóa ra tôi vẫn được bố mẹ bảo vệ. Cũng nhờ bộ phim “Sex Education” mà ai trong gia đình tôi cũng được nhẹ nhõm, hạnh phúc hơn.
Đọc bài gốc tại đây.