Nội dung chính
Trong khu dân cư đoàn kết dân tộc ở huyện Mộc Lũy, đôi vợ chồng già Yêu Bộ Căn (74 tuổi) và Triệu Phượng Anh (69 tuổi) đã cùng nhau đi qua hơn nửa thế kỷ đầy sóng gió, giữ trọn tình yêu và sự thủy chung son sắt.
Đám cưới “lễ vật” giá trị nhất là đôi xẻng
Năm 1974, sau khi rời quân ngũ, ông Yêu tình nguyện về định cư và lao động tại đội 11, đại đội Tân Hộ, hương Tân Hộ, huyện Mộc Lũy. Không quản gian khó, ông trở thành một nông dân thực thụ, góp sức xây dựng vùng biên cương Tổ quốc.
” Ông ấy là người thật thà, làm việc gì cũng chu toàn, chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm” , bà Triệu chia sẻ.
“Bà ấy giỏi giang, tháo vát, lại còn là đội trưởng phụ nữ trong đội sản xuất” , ông Yêu nhìn vợ đầy trìu mến, như thể vẫn thấy bóng dáng cô gái trẻ ngày nào.
Họ kết hôn vào ngày 26/10/1975. Đám cưới đơn sơ nhưng đầy ý nghĩa. Tại công trường thủy lợi của đại đội, đội trưởng phát cho mỗi người một chiếc xẻng và tuyên bố họ thành vợ chồng. Không nhẫn cưới, không áo váy, chỉ một tờ giấy chứng nhận hôn nhân và hai chiếc xẻng nhưng lại là khởi đầu cho một cuộc sống bền bỉ, kiên cường.

Ảnh minh họa
Một đời cùng nhau gồng gánh, không lời oán thán
Những năm tháng tuổi trẻ của họ gắn liền với gian khó. Khi ông Yêu được điều chuyển công tác lên Ban vũ trang hương Tân Hộ (năm 1979), toàn bộ công việc trong nhà do một mình bà Triệu gánh vác, từ chăm sóc hai con nhỏ, canh tác ruộng vườn đến làm công tác xã hội.
Thương vợ vất vả, mỗi sớm tinh mơ, ông Yêu dậy từ lúc trời còn chưa sáng để làm đồng, rồi mới vội vàng đi làm. Cuối tuần, ăn vội bát cơm rồi lại ra đồng làm việc giữa trưa nắng gắt.
“Có lần nắng nóng đến mức da ông ấy phồng rộp cả lên, nhưng ông vẫn giúp tôi làm ruộng để tôi đỡ nhọc hơn”, bà Triệu nghẹn ngào nhớ lại.
Lương tháng của ông Yêu khi ấy chỉ 42 tệ (150 nghìn đồng) – số tiền ít ỏi phải cáng đáng cả gia đình. Nhưng chưa bao giờ bà Triệu than phiền. Ngược lại, bà luôn nhường nhịn chồng con, tự mình tằn tiện, xoay xở từng bữa cơm, cải thiện bữa ăn bằng những món đơn giản nhưng đầy ắp yêu thương.
” Tôi mê nhất món mì kéo tay bà ấy nấu. Ngày nào không được ăn là thấy người mất sức” , ông Yêu cười hiền, ánh mắt tràn đầy tự hào.
Gần 50 năm, bà Triệu vẫn ngày nào cũng nấu cho chồng món mì ấy, như một cách giản dị nhưng sâu sắc để gìn giữ yêu thương.

Ảnh minh họa
Cái nắm tay hoàn hảo lúc tuổi già
Dù đã nghỉ hưu, ông Yêu vẫn tích cực tham gia công tác cộng đồng. Ông hiện là tổ trưởng dân cư, đảng viên gương mẫu, tham gia hoà giải mâu thuẫn, tổ chức các hoạt động văn hóa – thể thao. Bà Triệu cũng không chịu ngồi yên, vừa chăm sóc gia đình, vừa tham gia câu lạc bộ khiêu vũ, luôn sát cánh cùng chồng trong mọi hoạt động của khu dân cư.
Họ là một cặp đôi gắn bó, đồng lòng từ chuyện nhỏ trong nhà đến việc lớn ngoài xã hội. Bà Triệu hài hước chia sẻ: “Anh một chiếc xẻng, em một chiếc xẻng, suốt đời mình chẳng ai bỏ rơi ai”.
Giờ đây, khi tuổi đã cao, họ vẫn nắm tay nhau đi dạo, vẫn chuyện trò như thuở mới yêu. Gia đình hạnh phúc, con cháu hiếu thuận, cuộc sống thanh bình là phần thưởng lớn nhất cho hơn nửa thế kỷ đồng cam cộng khổ.
Nếu như tình yêu cần một lời khẳng định, thì có lẽ sự đồng hành chính là cách thể hiện sâu sắc nhất.
Yêu thương, đôi khi chỉ cần giản dị như một bát mì nóng mỗi sáng, một ánh mắt đầy hiểu thấu, hay một bàn tay luôn sẵn sàng nắm lấy nhau như cách ông Yêu và bà Triệu đã đi cùng nhau suốt đời.
Đọc bài gốc tại đây.