Vợ chồng tôi yêu nhau gần 5 năm mới cưới. Tôi luôn nghĩ mình đã quá hiểu vợ và cô ấy cũng quá hiểu tôi. Sau hôn nhân, tôi lao vào kiếm tiền vì muốn xây nhà và đem lại một cuộc sống sung sướng, đầy đủ nhất cho vợ con.
Sống chung với nhau 10 năm, có với nhau 2 đứa con. Tôi luôn nghĩ hôn nhân của mình rất tốt đẹp. Chúng tôi không cãi cọ hay to tiếng với nhau. Công việc đôi bên đều thuận lợi, mức lương ổn định. Con cái cũng dần lớn, không còn phải trả qua cảnh thức đêm thức hôm chăm sóc nữa.
Nhưng rồi, vợ lại đưa cho tôi lá đơn ly hôn, bảo tôi ký vào để giải thoát cho nhau. Tôi đứng hình vì sốc. Tôi bảo vợ điên rồi, đang êm đẹp, yên lành lại cứ thích gây sóng gió. Cô ấy thở dài ngao ngán, lắc đầu, chẳng thèm giải thích mà bỏ về phòng riêng. Vợ chồng tôi ngủ riêng phòng được 6 năm rồi, sau khi vợ sinh con thứ 2 đến bây giờ.
Tối hôm đó, tôi bị mất ngủ cả đêm. Lý do vợ ghi trong đơn ly hôn là: “Không hạnh phúc”. Tôi thấy mọi chuyện đang rất bình thường, chỉ có vợ là phóng đại sự việc lên.
Buồn chán, tôi lên mạng xem phim. Chợt nhớ tới bộ phim mà anh bạn đồng nghiệp giới thiệu, tôi đã vào xem thử. Bộ phim có tên “Sex Life”. Xem mấy tập phim cũng đủ khiến tôi nhận ra, tại sao vợ lại đưa đơn ly hôn.

Trong phim, Billie là một người phụ nữ nội trợ, chăm sóc 2 con và có một người chồng hoàn hảo. Thế nhưng, cô ấy lại “lệch pha” với chồng trong chuyện giao tiếp và tự cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cô ấy ngoại tình tư tưởng với người yêu cũ, thậm chí còn viết thành một cuốn nhật ký về những cuộc phiêu lưu hoang dã với gã đàn ông kia.
Cooper, chồng của Billie, cũng “lười” giao tiếp với vợ. Anh gần gũi vợ như thể đang “trả bài”, trái ngược với khao khát cuồng nhiệt của vợ mình. Sự bất đồng cả trừ chuyện giao tiếp đến “chuyện tế nhị” khiến Billie chán nản.
Hóa ra, tôi cũng đang giống Cooper. Tôi yêu vợ nhưng lại không muốn tâm sự, lắng nghe hay trò chuyện với cô ấy. Tôi thấy chỉ cần mình đem tiền về đầy đủ mỗi tháng, mỗi tối chơi đùa với con một chút, không nhậu nhẹt, không la cà quán xá là quá ổn rồi. Ai cũng khen tôi là người chồng mẫu mực.
Nhưng tôi không ngờ, phụ nữ cần nhiều hơn những điều đó. Họ cần sự lãng mạn, lắng nghe và thấu hiểu. Họ cần một chỗ dựa về mặt tinh thần. Có lẽ, vợ tôi đã rất cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang này và trong căn phòng chỉ có một mình cô ấy ngủ.
Nhờ bộ phim, tôi biết được sự thờ ơ của mình đã làm vợ bị tổn thương. Có lẽ, tôi phải thay đổi bản thân trước khi mọi chuyện đi vào ngõ cụt.
Đọc bài gốc tại đây.