Tôi là con một trong gia đình từng không mấy yên ổn. Vì hồi tôi 11 tuổi, mẹ tôi ly hôn bố, dắt tôi bỏ về ngoại sống. Còn bố tôi thì vài năm sau cưới người khác – cô Trinh, người phụ nữ tôi từng thề sẽ không bao giờ gọi là mẹ.
Tôi không có ký ức đẹp gì về thời điểm ấy. Bố tôi thương vợ mới, tôi thì bướng bỉnh, thường xuyên gây gổ. Cô Trinh lúc đó không nói nhiều, chỉ hay lẳng lặng dọn dẹp, nấu nướng rồi đi làm. Tôi tưởng cô ghét tôi, mà chắc cô cũng tưởng tôi ghét cô – mà đúng là tôi có ghét thật. Hồi đó, cứ về nhà chơi với bố là tôi cố gắng ở lì trong phòng, không thèm ăn cơm chung, không nhìn mặt ai ngoài ông.
Mãi sau này, khi tôi trưởng thành, bắt đầu đi làm và dần nguôi ngoai nỗi giận tuổi thơ, tôi mới nhận ra cô Trinh chưa từng nặng lời với tôi nửa câu. Khi bố mất việc, cô là người thức đêm gói bánh đem bán, khi tôi nhập viện vì tai nạn giao thông, chính cô là người mang cơm đến từng ngày.
3 năm trước, bố tôi mất, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cô Trinh và mẹ ruột tôi dựa vào nhau khóc.
Từ đó, không biết là số trời run rủi hay duyên phận kỳ lạ, hai người phụ nữ từng đứng ở hai đầu chiến tuyến bắt đầu trở thành bạn. Lúc đầu chỉ là vài lần hỏi thăm qua điện thoại, rồi thỉnh thoảng hẹn nhau đi mua sắm, đi chùa, uống cà phê. Có lần tôi về thăm mẹ, thấy mẹ và cô Trinh đang ngồi cười nói rôm rả như hai bà bạn lâu ngày gặp nhau.

Ảnh minh họa
Tháng trước, mẹ tôi gọi điện bảo: “Mẹ tính dọn lên ở với cô Trinh. Giờ cô ấy sống một mình, mẹ cũng vậy, hai người ở chung cho đỡ hiu quạnh, biết đâu lại sống vui hơn, cũng tiện chăm sóc nhau”.
Tôi suýt làm rơi điện thoại.
Tôi gọi ngay cho cô Trinh để hỏi lại, nghĩ mẹ tôi nói chơi. Ai dè cô cười bảo: “Ừ, mẹ con nói thiệt đó. Bà ấy sống dưới quê buồn, mẹ trên này cũng trống vắng. Hai bà già dọn về một nhà, ngày ngày có người trò chuyện cũng tốt mà”.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không tin nổi. Người ta mẹ chồng – nàng dâu còn chưa chắc ở được với nhau, đây là mẹ ruột với mẹ kế đòi về sống chung? Chuyện này mà kể ra chắc chẳng ai tin.
Nhưng mấy ngày sau, họ dọn về thật. Tôi vẫn chưa hiểu hết bằng cách nào hai người từng là “đối thủ” trong mắt tôi lại hóa thành tri kỷ. Nhưng có lẽ, khi người đàn ông từng nối họ lại đã đi xa, thì những va chạm cũ cũng mất đi lý do tồn tại. Còn lại là hai người phụ nữ từng yêu cùng một người, từng vì tôi mà đau lòng, giờ cùng chia nhau quãng tuổi già.
Tôi đã từng giận cả hai người – mẹ ruột vì bỏ bố, mẹ kế vì thay thế mẹ – nhưng giờ tôi chỉ thấy biết ơn. Vì ít nhất, họ đã không để thù hận kéo dài đến tận cuối đời. Và vì nhờ họ, tôi học được cách tha thứ cho người khác và cho chính mình.
Đọc bài gốc tại đây.