
Đêm đã khuya, ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn trong nhà phản chiếu lên bức tường cũ, tạo nên không khí tĩnh lặng. Tôi ngồi trên ghế sofa, thả hồn theo dòng suy nghĩ, trong lòng cứ trĩu nặng bởi những nỗi lo toan. Cuộc sống ổn định, bình yên của vợ chồng tôi mới đây đã bị phá vỡ sau khi chúng tôi đầu tư kinh doanh nhưng thua lỗ, hiện đang nợ ngân hàng 800 triệu đồng.
Video minh họa tạo bằng AI
Bất ngờ, tôi nghe có tiếng gõ cửa, nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm. Ai lại đến nhà vào giờ này? Thắc mắc nhưng không muốn làm phiền, tôi vẫn quyết định ra mở cửa. Bác Quế, hàng xóm của tôi, đứng trước mặt với nụ cười hiền hậu, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành.
– “Xuân à, cháu đi ngủ chưa?”, bác Quế hỏi.
– “Cháu chuẩn bị đi ngủ bác ạ, có việc gì vậy bác?”, tôi đáp.
– “Bác vào nhà nói chuyện với cháu một lát được không?, câu hỏi của bác hàng xóm khiến tôi bối rối.
– “Dạ vâng ạ, cháu mời bác vào nhà”, tôi nói.
Uống một ngụm nước, bác Quế lại hỏi về chồng tôi, về công việc của hai vợ chồng. Thấy bác hỏi kỹ về gia đình mình, tôi thấy hơi lạ nên cũng chỉ trả lời qua loa. Bình thường, giữa nhà tôi và nhà bác Quế cũng không thân thiết, chỉ là hàng xóm, nhìn thấy thì chào hỏi. Bác Quế hiền lành, điềm đạm, hay giúp đỡ mọi người, là cán bộ đã về hưu. Cách đây 6 năm, vợ bác qua đời vì bệnh nặng. Bác sống lủi thủi một mình ở căn hộ phía cuối hành lang bởi người con trai duy nhất của bác hiện đang định cư ở nước ngoài.
Nói thêm 1-2 câu, bác Quế bất ngờ rút từ trong chiếc túi ra một số tiền, dúi vào tay tôi: “Đây là 300 triệu đồng, bác cho vợ chồng cháu”.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói, hành động của bác hàng xóm: “Bác, số tiền này là thế nào ạ? Cháu không hiểu, cháu không thể tự tiện nhận tiền của người khác, bác mang về đi ạ”.
Bác Quế nhìn tôi, chậm rãi nói: “Xuân, chẳng giấu gì cháu, bác và mẹ của cháu đã bầu bạn với nhau được một thời gian. Mẹ cháu cũng có chia sẻ với bác về việc Hải, chồng cháu, làm ăn thua lỗ, hiện đang nợ ngân hàng 800 triệu đồng, cuộc sống của hai đứa gặp nhiều khó khăn. Mẹ cháu rất muốn giúp đỡ hai vợ chồng nhưng lực bất tòng tâm, chuyện đó khiến bà ấy nghĩ ngợi, buồn lòng.
Bác chẳng giàu nhưng có khoản tiền tiết kiệm kha khá, lại có lương hưu. Anh Tuấn, con trai bác thì thường xuyên gửi tiền về biếu mà bác chẳng tiêu hết. Bác quý cháu như con, nên bác cho hai vợ chồng số tiền này để trang trải bớt nợ nần. Cháu cầm cho bác vui”.
Những lời của bác Quế khiến tôi đi từ bất ngờ này sang ngỡ ngàng khác, miệng cứ há hốc ra không nói được gì. Sau cùng, tôi vẫn kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của bác Quế. Đó là một số tiền rất lớn, tôi không thể nhận. Tiền bạc thật sự rất nhạy cảm, tôi vừa sợ mang tiếng lợi dụng bác, vừa sợ mang món nợ ân tình.
Sáng hôm sau, tôi ngồi xuống nói chuyện với mẹ. Bà cũng rất bất ngờ vì hành động của bác Quế. Hai mẹ con cùng thống nhất không muốn nhận tiền, nhưng cuối cùng, bác Quế đưa ra phương án rằng sẽ cho tôi vay số tiền này, không lấy lãi. Trước sự thuyết phục thiết tha của bác, tôi đồng ý, có viết giấy nợ đàng hoàng. Số tiền này đã giúp tôi rất nhiều, bớt đi một khoản lãi ngân hàng phải trả mỗi tháng.
Tâm sự với mẹ, tôi cũng biết bà và bác Quế có tình cảm với nhau từ lâu nhưng họ không dám nói cho tôi biết. Tôi cũng chủ động tác thành cho mối quan hệ giữa mẹ và bác Quế, vì bố tôi mất đã lâu, mẹ cũng cần có một người bạn đồng hành để cùng nhau vượt qua nỗi cô đơn.
Tối đó, tôi nấu cơm, mời bác Quế sang dùng bữa, cả nhà quây quần rất vui vẻ. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một nỗi ấm áp len lỏi trong tim mình. Nó không chỉ là tình cảm của một người hàng xóm, mà còn là hình ảnh tươi sáng của tình yêu thương trong cuộc sống. Thỉnh thoảng, việc nhận một bàn tay giúp đỡ không có nghĩa là sự yếu đuối mà là sự thông minh và nghị lực, cùng nhau vươn lên trong những cơn bão của cuộc đời.
Đọc bài gốc tại đây.