Tôi vẫn chưa thể quên cái ngày định mệnh cách đây 1 tuần, ngày mà tôi suýt nữa bước chân vào cửa tử. Giờ nằm ôm con nghĩ lại hôm ấy, tôi đối diện với nỗi đau xé nát tâm can, không chỉ vì cơn chuyển dạ, mà còn vì sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của chính mẹ chồng mình.
Tối hôm ấy vợ chồng tôi đang đi ăn lẩu với bạn thì cơn đau đẻ ập đến bất ngờ. Em bé đòi ra sớm hơn dự tính. Cả lũ quăng hết bát đũa gọi xe đưa tôi vào viện, chồng báo tin cho ông bà nội ngoại xong cũng sấp ngửa chạy về lấy đồ cho vợ đi sinh.
Con tôi quậy kinh lên được, tưởng nó chui ra ngay nhưng không ngờ nó còn hành mẹ thêm 5 tiếng đồng hồ nữa. Tôi đau không thở nổi, vật vã toát mồ hôi mà vẫn chưa thể đẻ ngay. Chỉ có bố mẹ tôi và chồng vào viện cùng, riêng mẹ chồng thì chẳng thấy tăm hơi.
Đến lúc được đẩy vào phòng sinh thì tôi khóc vì vừa đau vừa sợ. Dù đã chuẩn bị tinh thần và tập luyện rất nhiều thứ cho thời khắc vượt cạn, song với tôi trải nghiệm thật vẫn quá đỗi kinh hoàng.
Khi tử cung mở gần hết, bác sĩ bất ngờ hô to: “Thai ngược, đầu em bé quay lên trên, không thể đẻ thường được, phải mổ gấp!”.

Tôi đau đến mức không thốt nên lời, dù được gây tê nhưng cơn đau vẫn lan tràn khắp thân thể, cảm giác xương cốt muốn gãy vụn thành nghìn miếng.
Bác sĩ vội ra ngoài thông báo tình hình cho người nhà tôi, mọi người đồng ý cho tôi đi mổ cấp cứu ngay lập tức. Thế nhưng ngay trước khi vào phòng mổ, tôi lơ mơ nghe tiếng mẹ chồng quát tháo ầm ĩ bên ngoài: “Không được mổ! Đẻ thường mới tốt, mổ xong đau đớn, lại không có sữa cho cháu tôi!” .
Tôi choáng váng không nghĩ nổi cái gì trong đầu, cắn răng chịu cơn đau như nghìn vết dao cắt. Mọi người xung quanh khuyên phải mổ ngay không nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con, thời gian chỉ còn tính bằng phút bằng giây chứ không thể đắn đo lâu hơn được. Vậy mà mẹ chồng tôi vẫn cao giọng the thé: “Ngày xưa tôi đẻ 4 đứa cũng đau nhưng có chết đâu? Cố rặn thêm chút nữa là được!” .
Mắt tôi mờ dần, sắp ngất đến nơi, chỉ nghe tiếng bác sĩ gắt lên bất lực: “Không mổ luôn là chết cả mẹ lẫn con, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé!” . Mẹ chồng tôi vẫn lớn tiếng nói bác sĩ không biết cái gì, khẳng định sức khỏe con dâu rất tốt nên cứ kệ cho đẻ thường đi không mổ xẻ gì hết.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn nghìn cân treo sợi tóc, may sao chồng tôi tỉnh táo và mạnh mẽ hơn hẳn bình thường. Anh lớn tiếng gạt mẹ ra, ký giấy mổ cấp cứu rồi cùng bố mẹ tôi đẩy băng ca chuyển tôi sang phòng khác.
Khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật, việc đầu tiên tôi làm là hốt hoảng tìm con. Thấy con nằm bên cạnh lành lặn ngủ ngon thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Phần thân dưới đau muốn liệt đi, nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm gì so với vết cắt trong lòng.
Tôi không hiểu sao mẹ chồng mình lại có thể tàn nhẫn với con dâu đến thế. Bà ấy sẵn sàng đánh đổi mạng sống của tôi và đứa cháu chỉ vì quan niệm cổ hủ “đẻ thường mới tốt”. Bà cũng là một người mẹ, từng đi qua ranh giới sinh tử tận 4 lần, tại sao bà không thương xót tôi mà lại cố chấp khiến tôi đau đớn như vậy chứ!
Đến giờ, mỗi lần nhìn vết sẹo ngang bụng là tôi rơi nước mắt. Hôm đám cưới chính mẹ chồng tuyên bố sẽ thương tôi như con gái ruột, sẽ quan tâm chăm sóc tôi thay phần bố mẹ đẻ. Vậy mà mới mấy tháng trôi qua thôi, bà đã đối xử với con dâu như người dưng nước lã. Tôi im lặng không nói chuyện với mẹ chồng cả tuần nay rồi. Chẳng biết sau này còn cơ hội nào để hàn gắn hay không, chứ từ lúc mẹ chồng gào lên ngoài phòng sinh là trái tim tôi khép lại với bà mãi mãi rồi…
Đọc bài gốc tại đây.