Trang chủ Nhịp sống mớiChuyện cuộc sống Nhờ chị dâu trông con giúp 3 tuần, chị đùng đùng đòi 10 triệu tiền công, tôi thấy vô lý nhưng phản ứng của mẹ chồng càng khiến tôi “cạn lời”

Nhờ chị dâu trông con giúp 3 tuần, chị đùng đùng đòi 10 triệu tiền công, tôi thấy vô lý nhưng phản ứng của mẹ chồng càng khiến tôi “cạn lời”

bởi Admin
0 Lượt xem

Vợ chồng tôi có hai đứa con—một trai, một gái—đứa lớn học lớp hai, đứa nhỏ mới hết mẫu giáo. Mỗi năm hè đến, với nhiều người có thể là khoảng thời gian thư thả để nghỉ ngơi, đi chơi, còn với tôi, đó là giai đoạn “căng não” nhất trong năm.

Cơ quan tôi không có chế độ làm việc linh hoạt, con nghỉ hè nhưng bố mẹ vẫn phải đi làm nguyên ngày, không có ai ở nhà trông. Mấy năm trước còn thuê được cô giúp việc theo giờ, nhưng giờ thì người giúp việc tốt và đáng tin hiếm như vàng. Tôi nghĩ tới chuyện gửi con về quê chơi với ông bà nội vài tuần, gọi điện bàn với mẹ chồng. Bà nghe xong thì bảo: “Già rồi, mắt mờ tay run, mẹ trông sao được hai đứa đang tuổi nghịch ngợm. À nhưng vợ thằng Hoàng (anh trai chồng tôi) đang nghỉ bán hàng, gửi 2 đứa về quê nó trông cho”.

Tôi nghe vậy cũng thấy nhẹ lòng. Chị dâu tôi trước mở quán ăn nhỏ ngay đầu làng, cũng tháo vát, khéo léo, có vẻ đáng tin cậy. Thế nhưng khi tôi gọi điện hỏi chuyện, chưa kịp trình bày hết ý thì chị đã nói thẳng: “Trông hai đứa con nhỏ cả ngày không phải chuyện chơi, Minh ạ. Thế này đi, mỗi tháng em gửi chị 10 triệu tiền công, còn ăn uống thì gửi thực phẩm từ ngoài đó về, chị nấu”.

Tôi không dám tin vào tai mình. Gửi con về quê nội, nhà ông bà, mà lại như đi thuê người trông giữ? Tôi còn định mua quà gửi về, biếu chị vài triệu cảm ơn, chứ không nghĩ đến mức “ra giá” rành rọt thế. Tôi cố kìm nén: “Bọn em đâu có gửi con cả năm, chỉ vài tuần hè thôi, với lại tụi nhỏ cũng ngoan chứ có…”.

Tôi còn chưa kết thúc câu, chị đã ngắt lời: “Chị không bắt buộc. Nhưng ai cũng phải làm ra tiền, thời buổi này không ai nuôi không ai cả. Chị cũng bận lắm, đâu có rảnh, lẽ ra chị đi bán hàng thuê, nhưng giờ trông giữ các cháu thì chị cũng phải coi đó là công việc kiếm ra lương tháng chứ”.

Ảnh minh họa

Tôi kể lại mọi chuyện cho chồng nghe. Anh thở dài, cũng bực nhưng không nói gì nhiều. Chắc anh ngại vì đó là chị dâu. Tôi không chịu nổi, gọi nói chuyện với mẹ chồng, nghĩ bụng bà sẽ thông cảm, đứng về phía tôi mà khuyên bảo lại chị dâu. Nhưng không ngờ, bà gạt đi ngay: “Mẹ thấy nó nói đúng đấy chứ. Trông trẻ bây giờ là cực lắm, mấy triệu không bõ bèn gì. Trẻ con để ở nhà, lỡ nghịch ngã thì ai chịu trách nhiệm? Nó đòi công sức thôi mà”.

Tôi tưởng đâu về nhà nội là chốn an toàn nhất, nào ngờ còn hơn gửi ngoài trung tâm trông trẻ. Đến cả mẹ chồng cũng chỉ nhìn vấn đề bằng tiền bạc.

Tối hôm đó, tôi lặng lẽ viết đơn xin nghỉ phép 3 tuần, định bụng tự ở nhà trông con, vừa chơi vừa kèm thêm ít bài vở. Chồng tôi thấy vậy thì bảo: “Hay là cố gửi về, anh nói chuyện lại với chị dâu xem giảm được phần nào thì giảm”.

Tôi không đồng ý. Tôi không thể gửi con cho người mà ngay từ đầu đã tính toán từng đồng. Và quan trọng hơn, tôi không muốn con mình lớn lên với cảm giác rằng, đi đâu cũng là gánh nặng, trông nom mình mà bác cũng đòi tiền công.

Mấy hôm nay, chị dâu nhắn tin: “Các em suy nghĩ kĩ chưa, không gửi nữa thì để chị còn đi bán hàng”. “Dù sao trông cháu cũng là vất vả, không ai muốn phải tính toán với người trong nhà, nhưng thời buổi này ai cũng phải lo”.

Tôi không trả lời lại. Sau bữa cơm tối, tôi ngồi nhìn hai đứa nhỏ xem ti vi mà lòng ngổn ngang. Nghĩ đi nghĩ lại, điều làm tôi buồn nhất không phải là chuyện tiền bạc mà là cảm giác hụt hẫng, khi một mối quan hệ ruột rà lại lạnh lùng và rạch ròi đến vậy. Là tôi suy nghĩ đơn giản hay chị dâu quá đáng?

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan