Tôi có hai con trai đã trưởng thành, lập gia đình, ra ở riêng từ sớm, một đứa ở thành phố, một đứa lập nghiệp tận miền Nam. Thi thoảng Tết đến, nhà mới rộn ràng tiếng trẻ con, còn ngày thường, chỉ còn tôi và ông nhà sống nương tựa vào nhau. Năm nay tôi cũng đã 68 tuổi còn ông nhà tôi 73 rồi.
Các con tháng nào cũng gửi tiền về cho vợ chồng tôi, đứa thì 5 triệu, đứa 2-3 triệu, ít nhiều tùy tháng nhưng không tháng nào thiếu. Lương hưu của chồng tôi cũng đã đủ cho 2 người già sống, nhưng các con muốn báo hiếu, chúng tôi cũng đành nhận rồi cất đó, đợi sau này cho lại con cháu.
Từ nhỏ tôi đã quen việc đồng áng, lớn lên vất vả nuôi con nên giờ già rồi cũng không thích ngồi không. Tuổi của tôi cũng không ra đồng được nữa nên tôi chuyển sang đi nhặt ve chai, thu mua giấy vụn, sắt vụn. Có người nói tôi nghèo mà chăm, có người lại bảo: “Con cháu đầy đủ thế mà bà còn phải bươn chải”. Tôi chỉ cười, không phải vì thiếu tiền, mà vì quen tay, quen chân. Ở nhà không làm gì, tôi thấy người mình như gỗ mục.
Sáng hôm đó, tôi lượm được một đống giấy bìa trước cửa quán tạp hoá. Đang cúi xuống xếp cho gọn thì một chiếc xe máy từ trong ngõ lao ra. Tôi chỉ kịp nghe tiếng hét, rồi thấy toàn thân đau buốt, đến lúc tỉnh lại thì thấy mình nằm trên xe cứu thương, đang được đưa đến bệnh viện, kết quả tôi bị gãy chân, nứt xương sườn bên phải.
Chập tối hôm đó, con trai cả hộc tốc từ Hà Nội về, vừa bước vào phòng đã thấy mặt nó sầm sì. Vợ nó đứng sau, không dám nói câu nào.

Ảnh minh họa
Nó nhìn ngó tôi một lượt rồi to tiếng quát: “Mẹ thiếu gì? Tiền có, nhà cửa có, con cháu không để mẹ thiếu thứ gì. Sao mẹ phải làm cái việc nhặt rác giữa đường như ăn xin thế hả? Đấy mẹ xem, được bao nhiêu tiền mà giờ gãy xương nằm viện thế này? Có đáng không? Có bõ không?”.
Nghe vậy mà tôi tím mặt mày. Nó nói một hồi, cảm giác càng nói càng tức. Vợ nó phải kéo chồng lại, tôi thều thào, cố giải thích: “Mẹ đi cho khuây khoả, chứ có xin ai cái gì đâu con”.
“Khuây khoả? Rồi giờ nằm đây, có khuây nổi không? Mẹ muốn con nghỉ việc để đi chăm mẹ à? Hay mẹ thích đau đớn, thích được nằm một chỗ trong viện hơn là nằm khuây khỏa ở nhà? Chuyện này mà bố mẹ vợ con biết, chắc họ nghĩ nhà mình bất hiếu quá không lo nổi cho mẹ”.
Con trai thứ cũng gọi điện về trách móc tôi tự làm khổ bản thân khiến tôi rất buồn. Các con chẳng ai hiểu cho tôi cả.
Tối đó, ông nhà ngồi bên cạnh, khẽ khàng bảo: “Mình ạ, lần sau đừng đi nữa. Con nó nói cũng có cái đúng. Nó lo cho sức khỏe của mình thôi. Tuổi già rồi, bao giờ cho xương lành lại được”.
Tôi nằm viện được 1 tuần thì con trai cả phải về lại thành phố đi làm. Nó thuê hộ lý riêng cho tôi và dặn tôi lúc nào được ra viện thì nó sẽ đón lên nhà nó tĩnh dưỡng cho tới khi tháo bột. Tôi không muốn như vậy chút nào, tôi thích ở quê, ở cạnh ông nhà tôi hơn. Nhưng giờ con trai đằng đằng giận dữ, nếu tôi trái lời là bị nó nói ngay. Tôi không biết phải thuyết phục con như thế nào nữa?
Đọc bài gốc tại đây.