Nhà chồng tôi có mỗi 2 anh em, chồng tôi là cả, dưới là cô em út. Cách nhau 3 tuổi thôi nhưng lớn lên họ có cuộc sống rất khác nhau. Trong khi cô út cưới được chồng giàu, có của ăn của để, thì vợ chồng tôi lại chỉ kiếm được vừa đủ nuôi con.
Chính vì lận đận sự nghiệp mãi chẳng đâu vào đâu nên chồng tôi bị gia đình chê bai rất nhiều. Bố mẹ anh ấy đặt rất nhiều kỳ vọng vào con trai. Ngày xưa chồng tôi học cũng giỏi, từng góp mặt trong đội tuyển quốc gia, thể dục thể thao thành tích treo đầy nhà. Thế mà đến lúc ra trường đi làm, anh ấy cứ vấp váp mãi chẳng thăng tiến được.
Vậy là từ một đứa trẻ được cưng chiều, chồng tôi dần biến thành “con ghẻ”. Em gái anh ấy ngày xưa học kém bao nhiêu thì lớn lên lại sung sướng bấy nhiêu. Số nó liên tục gặp may một cách kỳ lạ. Xin đi làm thì gặp trúng công ty có việc nhàn hạ lương cao, ngoại hình xinh nên được sếp ưu ái. Yêu đương cũng toàn gặp thiếu gia với nghệ sĩ, đến lúc cưới thì bước thẳng vào nhà hào môn.
Chồng tôi thương em gái nên chưa bao giờ ghen tị với nó cả. Tuy nhiên từ lúc về nhà này làm dâu, tôi thấy rõ sự bất công mà anh phải gánh chịu. Bố mẹ anh hay trách móc trong bữa cơm, nói anh học giỏi mà giờ ngoài 30 tuổi rồi vẫn chỉ kiếm được hơn 10 triệu mỗi tháng. Rồi khi họ hàng hay gia đình có việc, bố mẹ chồng chỉ vui vẻ nói chuyện với con gái út, đon đả mời nước con rể, chứ con trai với con dâu bị ông bà coi như “tàng hình”.
Tôi biết cuộc sống như bây giờ không phải do chồng tôi muốn thế. Anh ấy cũng cố gắng rất nhiều, lúc nào cũng vắt tay lên trán nghĩ cách thay đổi mọi thứ. Bản thân anh rất chăm chỉ làm việc, không ngại nhận 2-3 dự án một lúc để cày cuốc thêm, thức khuya dậy sớm để kiếm từng hộp sữa về cho con mình. Tuy nhiên số chồng tôi không may mắn lắm. Anh ấy thật thà nên hay bị đồng nghiệp hại sau lưng, mồm miệng thì thẳng quá nên cấp trên ghét. Áp lực quá nên tóc bạc sớm hơn cả tuổi.

Tôi cũng bị bố mẹ chồng ghét lây vì không giỏi giang được như cô em chồng. Ngoại hình tôi bình thường, công việc văn phòng lương tháng cũng chỉ cao hơn chồng một chút. Chúng tôi cưới nhau 7 năm mới có tài sản lớn duy nhất là chiếc xe ga, chứ ô tô hay tiền vàng bạc tỉ thì không bằng cô em út. Tôi cũng giống chồng, không tị nạnh quan tâm gì đến cuộc sống riêng của cô em, nhưng bố mẹ chồng lại rất hay lôi tôi ra so sánh.
Kiểu như sáng ngày mùng Một Tết, vợ chồng cô út sang chúc đầu năm mới, bố mẹ chồng phát lì xì xong kiểu gì cũng thở dài bóng gió mấy câu. Rằng “Ước gì năm nay thằng Thanh có phúc có lộc bằng một phần em rể”, “Mong con dâu năm nay giàu thêm một tí cho bố mẹ được nhờ”…
Toàn những câu nói vô thưởng vô phạt, nhưng nghe xong vợ chồng tôi đắng hết cả lòng. Lúc nào bố mẹ chồng cũng phải bộc lộ sự thất vọng ra bằng được. Họ khiến chồng tôi dần trở thành người tự ti, lúc nào cũng nghĩ mình bất tài vô dụng. Cô em gái biết bố mẹ phân biệt đối xử, nhưng nó cũng chẳng lên tiếng bảo vệ anh trai, ngược lại còn cười đắc ý khi thấy chồng tôi thất bại trong sự nghiệp.
Hôm qua là sinh nhật của em chồng. Nó mời hết họ hàng đôi bên đi ăn ở một khu dã ngoại sang trọng. Cả bàn tiệc lẫn bếp nấu đều ở ngoài trời, còn có cả một đội đầu bếp phục vụ riêng ở đó nữa. Vợ chồng tôi không kịp mua quà nên định chuyển khoản tặng, dù biết cô em chẳng thiếu tiền.
Chồng tôi nghĩ em gái sẽ hiểu và thông cảm cho tình hình của anh chị, nhưng cuối cùng sự việc lại xảy ra không như mong đợi. Tôi định gửi 5 triệu nhưng lúc ấy có nhiều người quen xung quanh cứ hỏi chuyện nên tôi gõ dư nhầm 1 số 0. Thấy tin nhắn báo tài khoản trừ 50 triệu, tôi giật mình đến nỗi đánh rơi cả điện thoại.
Tôi vội vàng chạy đến chỗ em chồng, kéo nó ra thì thầm bảo rằng chị vừa chuyển nhầm tiền mừng sinh nhật. Trong tài khoản chỉ có vài chục triệu tiền tích cóp của vợ chồng tôi, chuyển xong số dư còn đúng 23 triệu, tôi hoảng quá nên xin em chồng lát chuyển lại 45 triệu cho mình.
Nào ngờ nó đặt mạnh ly rượu trên tay xuống bàn tiệc, khoanh tay rồi cao giọng hỏi sao chị lại bắt em trả tiền trong lúc đang vui vẻ như thế này. Khách khứa dự tiệc bắt đầu im lặng quay sang nhìn chúng tôi. Ngại quá nên tôi bảo em chồng nhỏ giọng xuống, đợi xong tiệc rồi về nhà giải quyết cũng được. Nó cười khẩy vào mặt tôi, bảo có mấy chục triệu mà cũng làm như to lắm, nó mời đi ăn cỗ rồi còn dám đòi nó như đòi nợ.
Bố mẹ chồng cau mày vẻ khó chịu. Họ hỏi tôi sao lại làm mất mặt em chồng trong tiệc sinh nhật của nó như thế. Họ hàng bên chồng thì nhìn tôi cười thầm, xì xào nói đi “ăn chùa” sang chảnh mà gửi tiền mừng có mỗi 5 triệu bạc.
Tôi ấm ức phát khóc. Chồng tôi nghe đủ lời sỉ nhục mắng mỏ từ người thân xong cũng giận. Anh lặng lẽ đứng dậy kéo tay tôi về, nói thẳng trước mặt em gái rằng thích thì cầm luôn 50 triệu cũng được. Nó bĩu môi chê, bảo số tiền cỏn con nó chẳng thèm. Người cùng một nhà với nhau mà đối xử thua cả người dưng nước lã. Chắc tháng tới vợ chồng tôi sẽ dọn ra ở riêng thôi…
Đọc bài gốc tại đây.