Tôi sinh con được ba ngày thì em gái lên. Nó bước vào phòng bệnh với gương mặt hốc hác vì đi xe đêm, trên tay xách nặng hai túi đồ quê. Nào là gà ác, rau ngót, mớ trứng gà nhà. ”
– Chị cứ yên tâm dưỡng sức, em chăm chị với cháu khi nào đầy tháng mới về cơ.
Nó cười, giọng khàn đặc vì mới viêm họng chưa khỏi hẳn. Tôi nhìn nó, lòng bớt chông chênh đi phần nào. Những ngày đầu làm mẹ bỗng nhẹ bẫng.
Cái Ánh ở lại chăm mẹ con tôi được khoảng 3 tuần, cũng còn có hơn 1 tuần nữa là con tôi đầy tháng, biết là con bé sắp về nhà, tâm trạng của tôi cứ chùng xuống dần.
Chiều hôm ấy, mẹ chồng tôi đột nhiên xồng xộc chạy từ buồng trong ra, mặt đỏ bừng: ”
– Cái két sắt của tôi mở trống hoác rồi! Bảy cây vàng tôi gom góp cả đời biến đi đâu mất rồi?
Cả nhà xôn xao. Chồng tôi vội vàng kiểm tra lại, mồ hôi lấm tấm trán. Em gái tôi đang vo gạo nấu cháo trong bếp, nghe tiếng ồn chạy ra, tay còn dính nước.
– Chắc là chị Hai với anh rể kiểm tra lại kỹ xem…
– Em tôi cũng lo lắng theo vì 7 cây vàng cơ mà, có ít ỏi gì đâu
Mẹ chồng tôi chặn ngang.
– Cả tuần nay chỉ có mỗi cô là người lạ ra vào nhà tôi thôi.
Giọng bà chát chúa như dao cạo. Tôi ngồi bệt xuống ghế sofa, bế con trên tay mà đầu óc quay cuồng. ”
– Mẹ bình tĩnh lại đi, em con nó không làm chuyện đó đâu.
Tôi cố gắng bình tĩnh nói nhưng lúc ấy tôi đã nóng máu lắm rồi. Thế rồi bà lại hét lên.
– Mày thử mất của xem mày có bình tĩnh nổi không?
10 giờ tối hôm đó, nhà chồng tôi biến thành tòa án. Anh chồng thì đập bàn:
“Hôm qua tôi thấy cô lảng vảng gần tủ đồ!”
. Chị dâu lại khịa khịa:
“Nhà quê lên toàn trộm cắp!”
. Em gái tôi khóc nức nở nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng từng từ một:
“Tôi lấy danh dự cả đời tôi ra để đảm bảo tôi không lấy cái gì hết!
“. Tôi ôm chặt con, nước mắt chảy dài xuống má. Chồng tôi im lặng như tượng đá.

Tôi quay sang nhìn con bé Ánh, tôi biết nó không lấy. Nhưng giờ tình ngay thế gian, chị em tôi thân cô thế cô ở đây, nếu không nghĩ cách thì rất có thể sẽ mang tiếng cả đời.
Tôi quyết định mời chính quyền vào làm việc.
Sáng hôm sau, công an có mặt. Vừa thấy công an đến, mặt mẹ chồng tôi tái mét, mắt đảo như rang lạc, ăn nói luống cuống hơn hẳn, không còn cái thái độ trịch thượng như hôm qua nữa.
Hai chiến sĩ công an cẩn thận kiểm tra cái két sắt gỉ sét trong phòng mẹ chồng. ”
– Bà để vàng ở đây?
– Một đồng chí hỏi.
– Đúng, trong cái hộp thiếc.
– Bà nói nhưng mắt không dám nhìn thẳng vào đồng chí công an.
Một đồng chí khác cầm lên chiếc hộp rỗng không, nhíu mày.
– Bà có giấy tờ mua vàng không?
Căn phòng bỗng im phăng phắc.
Đồng chú công an có lẽ đã nhận ra điều bất thường nên đã dồn dập hỏi bà nhiều câu hỏi như vàng mua từ bao giờ, mua ở cửa hàng nào, vàng miếng hay vàng nhẫn, lúc mua vàng có giá bao nhiêu… Mẹ chồng tôi trả lời 1 hồi bắt đầu không còn minh mẫn nữa, thông tin ngày càng sai lệch và không khớp nhau.
– Tôi… tôi già rồi hay quên.
Cuối cùng dưới nghiệp vụ của các đồng chí công an, mẹ chồng tôi đành khai thật là bà không mất cây vàng nào hết bởi lẽ vốn dĩ làm gì có cây nào đâu.
Trong căn phòng khách ngột ngạt ấy, tôi nhìn rõ từng nếp nhăn trên mặt bà run rẩy. Chị dâu hai lẳng lặng cúi đầu. Anh chồng vội vàng xin lỗi em gái tôi. Riêng chồng tôi, anh quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy ân hận.
Em gái tôi khẽ đứng dậy, xếp gọn chiếc áo khoác vào balô. ”
– Chị ơi, em về quê đây.
Nó nói, giọng đều đều không một giọt nước mắt. Tôi níu tay em, lòng đau như dao cắt. Đứa con nhỏ trong nôi bỗng oà khóc, như cảm nhận được nỗi đau của mẹ.
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trên ban công. Tiếng mẹ chồng khóc lóc trong phòng vẳng ra. Chồng tôi bước đến, đặt tay lên vai tôi:
“Anh xin lỗi em…”
. Tôi nhắm mắt, để dòng nước mắt nóng hổi trào ra.
– Không phải lời xin lỗi của anh có thể xoá được nỗi nhục em gái tôi phải chịu
. – Tôi thì thào
– Cũng không thể xoá đi hình ảnh đứa con gái mới sinh của anh đã chứng kiến bà nội nó độc ác thế nào. Mà cũng chẳng có thể làm tôi quên đi được chồng mình đã bỏ mặc mình chiến đấu với những lời đơm đặt ấy ra sao.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua. Tôi biết từ giây phút này, mọi thứ sẽ không bao giờ còn như trước. Nhưng có một điều chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ để những giọt nước mắt của người thân mình rơi xuống vì sự ích kỷ của người khác nữa.
Một người mẹ trẻ ôm con vào lòng, nhìn về phía cửa sổ nơi ánh đèn thành phố lấp lánh – như những giọt nước mắt không bao giờ rơi. Qua đêm nay thôi, mẹ con tôi sẽ rời khỏi căn nhà này. Tôi không bồng bột quyết định mà đã đủ suy ngẫm để hiểu rằng ngày hôm nay là em tôi nhưng ngày nào đó nạn nhân rất có thể chính là tôi, thậm chí là đứa con bé bỏng của tôi.
Đọc bài gốc tại đây.