Trang chủ Nhịp sống mớiChuyện cuộc sống Làm bảo mẫu 10 năm cho nhà giám đốc, ngày từ chức, họ đưa tôi một chiếc túi lớn: Tưởng là tiền nhưng khi mở ra, tôi hoàn toàn sửng sốt

Làm bảo mẫu 10 năm cho nhà giám đốc, ngày từ chức, họ đưa tôi một chiếc túi lớn: Tưởng là tiền nhưng khi mở ra, tôi hoàn toàn sửng sốt

bởi Admin
0 Lượt xem

*Bài viết chia sẻ câu chuyện của bà Lâm Tú Phân, sống tại Trùng Khánh, Trung Quốc, được đăng tải trên Sohu.

Tối mùa thu, trong căn bếp nhỏ ấm cúng của gia đình ông bà Chu, bữa cơm cuối cùng được chuẩn bị với sự tỉ mỉ và tình cảm trọn vẹn. Không khí có phần lặng lẽ, vì đó là ngày cuối cùng bà Lâm Tú Phân, người giúp việc đã gắn bó với gia đình suốt mười năm, rời xa ngôi nhà này để về quê chăm mẹ già.

Từ một cô gái nông thôn lên thành phố kiếm sống, bà Lâm đến nhà ông bà Chu làm việc khi mới 38 tuổi. Hôm nay, ở tuổi 48, bà rời đi không chỉ với hành lý, mà còn mang theo cả một kho kỷ niệm sâu sắc, một mối gắn bó chẳng thể gọi đơn thuần là “quan hệ lao động”.

Tình nghĩa hơn cả thân nhân

Lúc mới đến, bà Lâm vẫn chưa quen với phong cách nấu ăn của gia đình chủ mới nên chưa hợp khẩu vị mọi người. Nhưng bà Chu không hề trách móc, ngược lại còn kiên nhẫn hướng dẫn từng chút một. Dần dần, bà Lâm thành thạo việc bếp núc, rồi được giao cả việc quản lý nhà cửa, chăm sóc con cái, lo liệu từng bữa ăn giấc ngủ cho cả gia đình.

Bà Lâm không chỉ là người làm công mà còn là người chứng kiến và đồng hành cùng sự trưởng thành của cậu con trai Tiểu Vũ – từ một cậu bé bám mẹ 5 tuổi đến một thiếu niên 15 tuổi cao lớn, có phần trầm tĩnh và lễ phép. Bà hiểu rõ từng thói quen, sở thích của cậu bé, từ món sườn xào chua ngọt yêu thích đến nỗi sợ mỗi lần thi không tốt. Sau khi biết tin bà Lâm chuẩn bị nghỉ việc, Tiểu Vũ đã không ít lần hỏi: “Dì không thể ở lại được sao?”

Trong bữa cơm chia tay hôm ấy, ông Chu – người cha nghiêm khắc, một lãnh đạo thường xuyên bận rộn – cũng không giấu được sự xúc động. Ông nói: “Bao năm nay bà đã vất vả vì nhà tôi, chúng tôi đều ghi nhận và cảm kích.” Giọng ông trầm nhưng đầy tình cảm, ánh mắt thoáng vẻ không nỡ chia xa.

Còn bà Chu, người đã trở thành một quản lý doanh nghiệp, rơi nước mắt khi nói lời cảm ơn: “Nếu không có chị, quả thật tôi không biết phải xoay xở thế nào giữa công ty và gia đình.”

Đối với họ, bà Lâm không chỉ là người giúp việc mà là bạn đồng hành thầm lặng, là người chia sẻ những lo toan cuộc sống. Còn với bà Lâm, bà Chu đã dạy bà cách sống tự tin và độc lập, cách giữ vững phẩm giá dù trong những tình cảnh khó khăn nhất. Mười năm, không chỉ là quãng thời gian làm việc, mà còn là hành trình để họ thấu hiểu lẫn nhau, cùng nhau phát triển.

Dù hết mực tiếc nuối nhưng bà Lâm vẫn kiên quyết trở về quê nhà. Điều này xuất phát từ lòng hiếu thảo. Mẹ bà đã lớn tuổi, sức khỏe ngày một suy giảm. Bao năm qua, vì công việc, bà Lâm ít khi được ở cạnh mẹ. Giờ đây, khi mẹ cần, bà muốn tự tay chăm sóc, để không phải nuối tiếc vì không trọn đạo làm con.

“Làm người, phải biết ơn và biết đền đáp. Tôi đã nhận được quá nhiều tình cảm và sự tin tưởng từ gia đình ông bà Chu. Giờ là lúc tôi trở về làm tròn bổn phận với mẹ mình,” bà Lâm nghẹn ngào nói.

Ông Chu gật đầu đồng tình: “Hiếu thảo là truyền thống tốt đẹp, bà làm rất đúng.”

Một món quà chia tay đặc biệt

Buổi chia tay khép lại trong sự yên ắng. Không có những lời từ biệt phô trương, chỉ là ánh mắt lưu luyến, cái nắm tay ấm áp, và những giọt nước mắt lặng thầm. Mười năm trôi qua, bà Lâm đã góp phần xây nên một mái ấm, không chỉ bằng công việc mà bằng cả trái tim và sự tử tế.

Khi tiễn bà ra ga tàu điện ngầm, Tiểu Vũ đã đi cùng và dúi vào tay bà một chiếc túi lớn. Trong khi bà Lâm vô cùng bất ngờ, cậu thiếu niên trẻ tuổi đã nhỏ giọng bảo: “Đây là món quà mà cháu muốn tặng dì, mong dì nhận lấy.”

Trong sự bất ngờ, bà lặng lẽ mở chiếc túi ra thì thấy một chiếc hộp có vỏ bọc trang trọng. Hóa ra, Tiểu Vũ đã chuẩn bị một món quà đặc biệt là chiếc vòng tay bạc với mặt dây nhỏ chắc chữ “gia đình”.

Ảnh minh họa: Internet

Cậu ngập ngừng nói: “Cháu muốn dì nhớ rằng, dù dì ở đâu, gia đình cháu mãi là người thân của dì.”

Bà Lâm xúc động rơi nước mắt, ôm chầm lấy cậu bé mà mình từng bế bồng thuở nào. Món quà tuy nhỏ, nhưng là kết tinh của tình cảm chân thành, là minh chứng cho mối quan hệ vượt lên mọi ranh giới nghề nghiệp.

Cậu bé từng đòi nghe chuyện mỗi đêm, từng sợ bóng tối và cần có người bên cạnh, giờ đã lớn, nhưng tình cảm thì chưa từng đổi thay.

Bà ra đi không tay trắng. Bà mang theo tình thương của một gia đình, mang theo sự kính trọng, mang theo cảm giác mình đã sống một quãng đời thật ý nghĩa.

Bài học từ câu chuyện này không nằm ở việc làm người giúp việc, mà ở lòng biết ơn, sự chân thành và giá trị của việc đền đáp ân nghĩa, một truyền thống sâu sắc trong văn hóa phương Đông.

Dù ngày mai mỗi người một ngả, nhưng chắc chắn, trong tim họ, ký ức về một “gia đình có bốn người” vẫn mãi vẹn nguyên. Và ở đâu đó, giữa miền quê thanh bình, người phụ nữ tên Lâm Tú Phân lại tiếp tục hành trình của lòng hiếu thảo, với tình yêu đã được trao và nhận trọn vẹn suốt mười năm trời.

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan