Trang chủ Nhịp sống mớiChuyện cuộc sống Kỉ niệm 10 năm ngày cưới, chưa kịp tận hưởng thì mẹ chồng tìm đến tận nơi để làm loạn, đuổi người trông cháu về nhưng bỏ đói 2 đứa trẻ gần 1 ngày

Kỉ niệm 10 năm ngày cưới, chưa kịp tận hưởng thì mẹ chồng tìm đến tận nơi để làm loạn, đuổi người trông cháu về nhưng bỏ đói 2 đứa trẻ gần 1 ngày

bởi Admin
0 Lượt xem

Mười năm. Một chặng đường không quá dài nhưng cũng đủ để thấm thía những vui buồn của hôn nhân. Tôi vẫn nhớ như in ngày này mười năm trước, chúng tôi nắm tay nhau bước lên lễ đài, hứa sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Đến giờ, vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc, chỉ là hôn nhân đôi khi không phải là chuyện của riêng 2 người.

Mọi chuyện bắt đầu từ hai tuần trước khi chồng tôi bất ngờ đề nghị: ”

Năm nay tròn 10 năm, mình đi chơi riêng một ngày nhé? Anh sẽ thu xếp hết rồi. Em xem có nhờ được cái Linh trông 2 đứa trẻ con không nhé!”.

Tôi mừng rỡ gật đầu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Anh ấy còn bảo sẽ đặt phòng ở khách sạn 5 sao bên bờ biển – nơi chúng tôi đã đến trong tuần trăng mật.

Hai đứa con tôi cũng hưởng ứng với kế hoạch này của bố mẹ. Thằng Bo 9 tuổi còn hứa:

“Mẹ yên tâm, con sẽ trông em Mi thật tốt. Con đã lớn rồi mà!”

Bé Mi 3 tuổi tuy chưa hiểu hết nhưng cũng líu lo:

“Con cũng lớn rồi, con không khóc nhè đâu!”. Tôi nghe vậy cũng vừa vui vừa háo hức nên gọi điện

nhờ cái Linh sang trông con hộ. Linh là em gái tôi, năm nay 25 tuổi đang làm giáo viên mầm non của 1 trường cực kỳ có tiếng.

Sáng hôm đó, tôi dậy từ sớm chuẩn bị đồ đạc. Chồng tôi cẩn thận ghi lại lịch sinh hoạt của các con, số điện thoại khẩn cấp và dặn dò em gái tôi từng li từng tí. Chúng tôi còn chuẩn bị sẵn cơm canh, đồ ăn vặt cho các con và dì Linh.

Chiếc xe rời khỏi nhà lúc 10 giờ sáng. Trên đường đi, chồng tôi hào hứng kể về những bất ngờ anh chuẩn bị. Tôi ngả đầu vào vai anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới có khoảng thời gian riêng tư như thế này.

Buổi trưa, chúng tôi dừng chân ở một nhà hàng nhỏ ven đường. Vừa gọi món xong thì điện thoại chồng tôi reo. Mẹ chồng gọi, giọng có vẻ rất khó chịu:

“Hai đứa bỏ con ở nhà với ai thế? Sao không bảo mẹ sang trông?”

Kỉ niệm 10 năm ngày cưới, chưa kịp tận hưởng thì mẹ chồng tìm đến tận nơi để làm loạn, đuổi người trông cháu về nhưng bỏ đói 2 đứa trẻ gần 1 ngày - Ảnh 1.

Chồng tôi nhẹ nhàng giải thích:

“Mẹ yên tâm đi, em gái con đang trông các cháu. Em ấy là giáo viên mầm non, lại rất thương các cháu. Con với vợ đi nghỉ một đêm thôi, mai về ngay.”

Nhưng bà không chịu nghe. Giọng bà trở nên gay gắt:

“Chúng mày làm bố làm mẹ cái kiểu gì thế hả? Kỉ với chả niệm, toàn vẽ chuyện. Lại con vợ mày bày trò đúng không?”

Chúng tôi cố gắng bỏ qua chuyện đó và tiếp tục hành trình. Đến khách sạn lúc 3 giờ chiều, căn phòng đẹp như mơ với view biển tuyệt vời. Chồng tôi còn đặt trước một bó hoa hồng đỏ thắm và chai rượu vang đắt tiền.

Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu. Lúc 5 giờ chiều, khi chúng tôi đang chuẩn bị xuống bể bơi thì điện thoại reo. Em gái tôi gọi, giọng cuống cả lên:

“Chị ơi, mẹ chồng chị đến nhà rồi. Bà ấy bảo em không biết trông trẻ, đuổi em về…”

Tôi chết lặng. Chồng tôi vội gọi điện cho mẹ nhưng bà không nghe máy. Lát sau, điện thoại tôi reo lên. Giọng mẹ chồng lạnh lùng:

“Tao không cần biết chúng mày làm cái gì. Tao đang ở gần chỗ chúng mày. Đi về ngay cho tao!”

Hóa ra bà đã lục lọi điện thoại chồng tôi, tìm ra thông tin đặt phòng. Chúng tôi buộc phải xuống nhà hàng đó. Vừa bước vào, tôi đã thấy bà ngồi đó với vẻ mặt đầy giận dữ.

Giữa nhà hàng sang trọng, chỗ làm ăn của người ta, mẹ chồng tôi chửi bới ầm ĩ, làm loạn cả lên, còn với lấy cốc nước ép dưa hấu bồi bàn mang ra cho khách khác hất thẳng vào người tôi. Chồng tôi nhanh chóng đứng ra che cho vợ nên hứng nguyên cả cốc nước đỏ vào chiếc áo sơ mi trắng.

Chồng tôi cố gắng giải thích nhưng bà không nghe. Bà còn chỉ thẳng vào mặt tôi:

“Tại mày xúi chồng bỏ con chứ gì? Mày không xứng làm mẹ!”

Những ánh nhìn tò mò từ các bàn xung quanh khiến tôi muốn tan biến. Nước mắt tôi trào ra. Cả ngày trọng đại tan thành mây khói.

Chúng tôi buộc phải thu dọn đồ đạc trở về nhà. Trên đường đi, chồng tôi im lặng, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đau lòng: thằng Bo ngồi co ro trong góc, bé Mi thì đang khóc nức nở.

Em gái tôi đã về nhà từ lúc nào. Trên bàn còn nguyên đống cơm canh tôi chuẩn bị sẵn, có vẻ như các con chưa được ăn trưa.


“Mẹ đuổi em gái con đi rồi không nhờ ai trông cháu ạ? Bà cũng không cho chúng nó ăn luôn?”

Tôi hỏi mà giọng nghẹn lại.

Mẹ chồng lạnh lùng:

“Ăn gì mà ăn? Đồ nguội thế này thì làm sao ăn được? Mày toàn dạy con kiểu gì thế?”

Đêm đó, tôi ôm các con ngủ mà lòng quặn đau. Thằng Bo thì thầm:

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã hứa trông em tốt mà…”

Tôi biết chồng mình sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng làm sao để thay đổi được một người mẹ đã quen kiểm soát? Bà có không ra gì cũng vẫn là mẹ của anh, anh phải làm sao mới có thể cân bằng được đây

10 năm hôn nhân, tôi tưởng mình đã học được cách cân bằng mọi thứ. Nhưng có những lúc, tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả…

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan