Nếu nhìn lại chặng đường từ một cô gái rụt rè, e ngại đám đông đến một giảng viên tự tin đứng thuyết giảng trước nhiều người, tôi có thể ví nó như câu chuyện của một bông hoa mọc lên từ những khe đá cằn cỗi.
Trước đây, tôi từng là một nhân viên văn phòng điển hình, ngày ngày gắn bó với công việc lặng lẽ trong một góc nhỏ. Không phải trình bày ý kiến, không phải đối diện với đám đông, tôi cảm thấy thoải mái khi được làm việc trong không gian riêng tư, tránh xa mọi ánh nhìn. Nhưng thực tế sự “thoải mái” đó chỉ là một lớp vỏ bọc cho nỗi sợ thầm kín: sợ ánh mắt phán xét, sợ thất bại và, quan trọng hơn, sợ rằng mình chẳng đủ khả năng để truyền đạt bất cứ điều gì ý nghĩa.
Đã có những lúc tôi tự nhủ: “Có lẽ mình chỉ phù hợp với những công việc đơn giản, yên tĩnh, tránh xa những nơi có thể khiến mình trở thành tâm điểm của bàn tán”. Nhưng sâu trong lòng, tôi hiểu rằng nếu cứ mãi như vậy, cuộc đời tôi sẽ dừng lại ở một vùng an toàn đầy trì trệ. Không có thử thách, cũng chẳng có trưởng thành.
Nhận thức ấy khiến tôi bừng tỉnh: nỗi sợ không bao giờ biến mất nếu ta cứ trốn tránh nó. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Liệu một ngày phải đối mặt với nỗi sợ, mình có đủ sức vượt qua không?” Câu hỏi ấy thôi thúc tôi hành động, dù chỉ bằng những bước đi nhỏ bé.

Khởi đầu hành trình, tôi tham gia các khóa học giao tiếp. Tại đây, mới chỉ đứng trước một nhóm người nhỏ, tôi cảm thấy tim đập loạn nhịp, giọng nói run rẩy, thậm chí quên sạch những gì muốn trình bày. Thế nhưng, khi đứng trước và nhìn vào mọi người, tôi thấy rằng họ không phán xét tôi như tôi từng sợ hãi. Họ lắng nghe, thấu hiểu, và chính điều đó giúp tôi từng bước tự tin hơn.
Trong khoảng thời gian này, như một nhân duyên, tôi thay đổi công việc và công việc mới yêu cầu phải đứng trước nhiều người. Và lúc đó, tôi nghĩ rằng tôi cần chuẩn bị sẵn sàng cho thử thách bằng sự rèn luyện và học hỏi không ngừng.
Ngoài khiến tôi mạnh dạn hơn, công việc mới còn mở ra một cánh cửa mới, đưa tôi đến với thế giới sáng tạo nội dung trên mạng xã hội. Tôi nhận ra rằng, việc xây dựng hình ảnh cá nhân trên các nền tảng truyền thông không chỉ hỗ trợ cho việc giảng dạy mà còn giúp tôi tiếp cận được nhiều người hơn.
Tôi bắt đầu thử nghiệm với các video minh họa bài giảng, viết những bài chia sẻ trải nghiệm và kiến thức trên các trang mạng xã hội, đồng thời không ngần ngại thử sức với việc xuất hiện trước camera. Từ một người từng lo sợ ánh nhìn của người khác, tôi đã trở thành một người tự tin đứng trước camera, truyền tải thông điệp đến hàng nghìn người.

Đến nay, khi đã đạt được những thành quả nhất định và nhìn lại những gì đã qua, tôi nhận ra rằng, nỗi sợ hãi là một phần tự nhiên của con người, nhưng chúng ta có thể chế ngự nó bằng sự kiên trì. Không ai sinh ra đã tự tin, mà sự tự tin là kết quả của những lần dám bước ra khỏi vùng an toàn. Điều làm bạn đặc biệt không phải là sự hoàn hảo, mà là cách bạn biến những khó khăn, thử thách thành động lực để tiến lên.
Giờ đây, việc đứng trước đám đông hay xuất hiện trên mạng xã hội không còn là áp lực, mà là niềm vui khi tôi có thể truyền cảm hứng, chia sẻ giá trị và tạo ảnh hưởng tích cực đến cộng đồng. Và quan trọng hơn, tôi cảm thấy tự hào vì đã dám thay đổi, dám bước qua những giới hạn của chính mình.
Đọc bài gốc tại đây.