Vợ chồng tôi đều là gen Z, tôi năm nay 28 tuổi, vợ tôi 25 tuổi. Chúng tôi quen nhau sau tiệc cưới của một người bạn chung. Hôm đó cô ấy không bắt được xe về thành phố nên tôi đã cho đi nhờ ô tô. Thực ra đó là xe của bố mẹ, tôi mượn để đi đám cưới ở tỉnh cho tiện, đỡ phải bắt xe khách.
Tôi là nhân viên IT ở một công ty công nghệ, còn vợ làm marketing cho một phòng khám nha khoa nổi tiếng. Nhà tôi ở nội thành, còn nhà cô ấy ở ngoại thành, cách nhau khoảng 25km.
Thời gian mới yêu, tôi cảm thấy cô ấy là một nửa hoàn hảo của mình, rất hiểu chuyện, lại được lòng bố mẹ tôi. Cô ấy luôn nhớ sinh nhật của bố mẹ tôi và tặng những món quà ý nghĩa khiến ông bà rất thích. Vợ tôi cũng khéo léo trong việc nấu ăn hay làm đồ handmade tỉ mỉ.
Chúng tôi tìm hiểu khoảng 2 năm mới kết hôn. Công việc của hai vợ chồng đem lại thu nhập ổn, tổng khoảng 50 triệu đồng một tháng. Sau khi kết hôn, chúng tôi dồn tiền tiết kiệm, thêm khoản bố mẹ hai bên cho để mua căn hộ chung cư 2 phòng ngủ, không quá xa trung tâm thành phố.
Hai đứa dự định sẽ kế hoạch 3 năm mới sinh con để được thoải mái sống cảnh vợ chồng son. Hàng ngày vợ đều nấu cơm từ sáng sớm để tôi mang đi ăn trưa tại công ty. Hai vợ chồng cùng ăn sáng tại nhà rất vui vẻ trước khi đi làm.
Nhưng chỉ sau 1 năm rưỡi kết hôn, vợ tôi như biến thành người khác, thói quen ăn sáng cùng nhau cũng không còn. Vợ nêu lý do tôi đi làm quá sớm, cô ấy muốn ngủ thêm nên không thể dậy sớm cùng; tôi muốn ăn gì thì tự ăn trên đường đi làm. Vợ tôi cũng không nấu cơm cho tôi mang đi ăn trưa nữa.
Chúng tôi không trò chuyện hay tâm sự gì nhiều. Đã lâu lắm rồi vợ tôi không hề kể về công việc của mình. Nhiều khi tôi có bức xúc ở công ty cũng không biết kể cho ai, chắc chắn là vợ tôi không muốn nghe.

Định kế hoạch 3 năm, đến khi vợ muốn đẻ thì tôi lại chỉ nghĩ đến ly hôn. (Ảnh minh họa: AI)
Chúng tôi không có bữa tối chung nữa. Vợ đi làm về sớm hơn nhưng chỉ nấu rồi bày lên bàn để tôi về ăn một mình. Cô ấy không ăn tối, nói muốn tập trung vào bữa sáng đủ chất cho lành mạnh.
Thỉnh thoảng, tôi rủ vợ đi nhà hàng ăn để đổi gió nhưng cô ấy thường từ chối, nói đi làm về mệt chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi. Rõ ràng trước đây chính cô ấy luôn thích đi ăn ngoài.
Không biết từ lúc nào, vợ chồng tôi như người trọ chung nhà, việc ai nấy làm. Thời gian buổi tối ở cùng nhau thì vợ luôn ôm điện thoại xem phim chán chê rồi đi ngủ. Cuối tuần chúng tôi cũng không đi chơi cùng nhau; vợ tôi thường về nhà bố mẹ đẻ một mình hoặc đi chơi với bạn bè riêng. Chỉ khi gia đình hai bên có giỗ chạp thì chúng tôi mới cùng đi.
Tôi nhiều lần ngỏ ý rủ vợ đi chơi hoặc du lịch nghỉ dưỡng để hâm nóng tình cảm nhưg vợ kiếm cớ lẩn tránh. Còn ngày thường, cô ấy bảo sẽ không cấm cản tôi đi nhậu hay tụ tập bạn bè, mấy giờ về cũng được. Đổi lại, vợ muốn được thoải mái đi với bạn bè của cô ấy mà không bị tôi kiểm soát. Có những hôm cô ấy đi nhậu tận 2 giờ sáng mới về, mặc kệ tôi ở nhà lo lắng.
Không thể chịu được cuộc sống hôn nhân như hai người bạn, tôi nói chuyện thẳng thẳn với vợ. Cô ấy nói vợ chồng đâu có cần suốt ngày kè kè nhau, như thế sẽ chán ngán, sống thế này vẫn ổn. Tôi ngày càng cảm thấy nản, tự hỏi không biết đây có còn là gia đình không và mối quan hệ này là gì.
Chính vì cuộc sống hôn nhân ngày càng tẻ nhạt nên tần suất quan hệ tình dục cũng thưa dần, có khi cả tháng mới có một lần. Khi nào vợ có tâm trạng tốt mới chịu gần tôi. Tự hỏi liệu có phải vợ mình ngoại tình hay không, có đợt tôi lén lút đi theo cô ấy đến nửa tháng nhưng chẳng phát hiện được gì. Vợ tôi chỉ đi làm rồi về nhà, hoặc đi chơi với nhóm bạn thân. Thú vui lớn nhất của cô ấy là nằm xem phim. Cô ấy có thể nằm cả ngày xem phim mà không cần ăn uống gì cả.
Thấm thoắt chúng tôi đã kết hôn được 3 năm. Cách đây ít ngày vợ hỏi tôi đã muốn có con chưa để cô ấy chuẩn bị tinh thần “thả”. Vợ còn nói nếu chần chừ không đẻ luôn, sau này khó có bầu thì đó là lỗi của tôi, đừng có mà trách cô ấy.
Tôi hoang mang vô cùng vì cuộc sống hiện tại không phải là cuộc sống hôn nhân của vợ chồng trẻ. Với thái độ sống dửng dưng hiện tại, liệu cô ấy có thể làm một người mẹ trách nhiệm chăng? Chưa nói đến chuyện ăn uống thất thường của cô ấy, sao có thể chăm con tốt? Hơn nữa, tình cảm giữa vợ chồng lạnh nhạt như vậy, sinh con liệu có phải là quyết định sai lầm?
Thực ra, khi vợ nhắc chuyện con cái, tôi bỗng nghĩ tới ly hôn. Tôi muốn kết thúc sự tẻ nhạt, lạnh lẽo này, để vợ tôi có thể sống theo cách cô ấy muốn và tôi có thể tìm kiếm cuộc sống ấm áp hơn. Tôi đã tâm sự với bạn bè thân, có người bảo do chưa có con nên vợ tôi mới thế, biết đâu khi có con cô ấy sẽ thay đổi tích cực vì bản năng làm mẹ trỗi dậy.
Tôi băn khoăn, có phải chúng tôi đã sai lầm khi kế hoạch quá lâu? Có phải giữa hai đứa không còn tình yêu nữa? Suốt tuần nay tôi mông lung suy nghĩ đủ chuyện, không trả lời thẳng khi vợ nói sẽ lên kế hoạch đẻ vào năm tới. Tôi nên làm gì?
Đọc bài gốc tại đây.