Oánh là bạn gái tôi gần 2 năm nay. Cô ấy xinh xắn, hoạt bát, học cao học ngành truyền thông, lúc nào cũng có cả tá câu chuyện để kể và một kiểu giận dỗi rất dễ thương. Mẹ tôi từng xem ảnh cô ấy, khen là “trông lanh lợi, có duyên” nên năm nay, khi nhà tôi lên kế hoạch đi Đà Nẵng chơi, mẹ bảo tôi rủ Oánh đi cùng cho vui, tiện thể “ra mắt cho quen mọi người trong nhà dần dần”.
Lúc tôi nói, Oánh vui lắm. Cô ấy gọi điện cho tôi tận 3 lần để hỏi nên mang đồ gì, có cần chuẩn bị quà cho bố mẹ không, rồi còn mua một hộp bánh đậu xanh mua từ Hải Dương – quê ngoại cô ấy – để tặng mẹ tôi.
Chuyến bay sáng sớm, cả nhà tôi gồm bố mẹ, chị gái và hai đứa cháu lục tục ra sân bay từ 5 giờ. Oánh mặc váy hoa, kéo vali màu hồng phấn, cười tươi như mới trúng xổ số. Mẹ tôi cười chào rồi ghé tai tôi nói nhỏ: “Trông con bé rạng rỡ quá ha, như đi thi hoa hậu”.
Tôi chỉ cười, chưa nghĩ gì nhiều.
Mọi chuyện bắt đầu có gì đó lạ lạ, từ bữa ăn đầu tiên.
Oánh ngồi giữa bàn, giành chọn món, nói khá nhiều. “Ối, cái món này cay quá, ai ăn được nhỉ? Không biết ai gọi món này”. Rồi quay sang mẹ tôi: “Bác ăn được cay không ạ? Cháu tưởng người lớn tuổi thì phải kiêng cay chứ?”.
Tôi thấy mẹ tôi đang gắp đồ nhưng khựng tay lại, vì đó là món khoái khẩu của bà, chính bà gọi nên khi bị “con dâu tương lai” góp ý, mẹ tôi có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì, chỉ cười trừ.
Những ngày sau đó, mọi thứ như trượt dần khỏi quỹ đạo.

Ảnh minh họa
Oánh không dậy sớm ăn sáng cùng cả nhà. Cô ấy bảo muốn ngủ nướng vì “du lịch là để nghỉ, chứ không phải hành xác”. Mẹ tôi thì luôn dậy từ 6 giờ, chuẩn bị mọi thứ để cả nhà có thể di chuyển đến các địa điểm tham quan thật thuận tiện và đầy đủ đồ. Tôi hiểu mẹ và bạn gái tôi là 2 người 2 thế hệ khác nhau, nhưng thật không ngờ lại khó thích nghi với nhau như thế.
2 ngày đầu tiên ở Đà Nẵng, Oánh liên tiếp là người rời khỏi phòng muộn nhất, lúc nào cũng để mọi người phải gọi giục nhiều lần, chờ đợi rất lâu cho cô ấy chuẩn bị. Oánh ngủ dậy muộn, vệ sinh cá nhân lâu, trang điểm kỹ lưỡng… thế nên lần nào cả nhà cũng phải chờ Oánh cả tiếng đồng hồ mới có thể xuất phát. Tôi nhắc nhở thì Oánh nhăn nhó mặt mày, than vãn ngược.
Tối đến, Oánh xin phép tách đoàn để ra phố đi bộ, bảo là đi gặp cô bạn ở Đà Nẵng, tiện làm vài bức ảnh. Cô ấy chụp ảnh liên tục, tag tôi, tag địa điểm, rồi còn để caption: “Du lịch mà như bị đi tour nghĩa vụ =)))”.
Tôi đọc xong mà nóng mặt.
Nhưng phải đến hôm cuối cùng, tôi mới thật sự muốn kết thúc.
Cả nhà ngồi ăn ở một quán hải sản ven biển. Mẹ tôi hỏi Oánh: “Oánh học cao học à con? Tính học xong rồi làm gì?”. Oánh chống cằm, cười tươi rói: “Cháu tính làm freelance thôi bác ạ. Làm cho mình, đi đây đi đó, thích gì làm nấy. Sống mà gò bó quá là chán lắm”.
Mẹ tôi không nói gì. Nhưng tôi biết, với mẹ – người làm công chức hơn ba chục năm – thì câu nói đó gần như là “vô định hướng, không có nghề nghiệp ổn định”.
Thêm vào đó, cả chuyến đi, Oánh không khi nào rút ví ra, dù là tranh trả tiền với tôi và bố mẹ. Oánh thản nhiên coi việc tôi chi tiền cho cô ấy là điều hiển nhiên, từ vé máy bay, phòng khách sạn, vé tham quan, đi cáp treo cho đến tiền ăn uống… Oánh không hề nói một câu dù khi cô ấy đòi trả thì tôi cũng sẽ không đồng ý.
Sau chuyến đi, Oánh hỏi tôi qua tin nhắn: “Bác trai, bác gái có quý em không?”.
Tôi ngồi lặng nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu. Tôi không trả lời ngay. Chỉ thở dài. Tôi từng nghĩ, yêu là chuyện của hai người. Nhưng đi qua mấy ngày ấy, tôi nhận ra yêu nhau thì dễ, nhưng đi cùng nhau cả đời thì cần phải có sự chúc phúc từ gia đình mới trọn vẹn. Oánh rất dễ thương. Nhưng có lẽ… chúng tôi hợp để yêu một đoạn, chứ không thể đi cùng nhau đến cuối.
Sau chuyến đi này, tôi nghĩ mình nên dừng lại, không biết tôi quyết định thế là đúng hay sai?
Đọc bài gốc tại đây.