Tôi thường tự hỏi, liệu có kiếp trước gia đình tôi đã làm điều gì sai trái mà kiếp này phải trả giá bằng những mất mát không gì bù đắp nổi? Mỗi lần nghĩ đến bố mẹ, tim tôi lại thắt lại thành một nút thừng đau đớn. Hai con người ấy, họ đáng lẽ phải được hưởng hạnh phúc trọn vẹn nhất trên đời này cơ mà…
Bố mẹ tôi yêu thương con cái bằng một thứ tình yêu kỳ lạ – thứ tình yêu sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống. Tôi vẫn nhớ như in những câu chuyện mẹ kể về những lần sinh nở của bà. Lần sinh anh cả, mẹ suýt chết vì 1 loạt những biến chưng sinh nở nguy hiểm. Lần sinh tôi, mẹ phải nằm viện cả tháng trời vì băng huyết. Đến em út, bác sĩ đã phải cảnh báo đây sẽ là lần sinh cuối cùng nếu muốn giữ được mạng sống. Nhưng mẹ chỉ cười, nụ cười mệt mỏi mà kiên định: “Có ba đứa con là hạnh phúc lắm rồi, dù có chết cũng cam lòng”.
Nhà tôi chỉ là 1 gia đình kinh tế tầm trung, không đến nỗi lo ăn lo mặc từng ngày nhưng cũng không phải thừa mứa, muốn gì được nấy. Thế nhưng tuổi thơ của tôi là những buổi tối chúng tôi được nghe câu chuyện cổ tích, được chia nhau củ khoai nướng còn thơm phức. Anh trai tôi hay nhường phần ngọt cho hai đứa em, còn em út thì khéo léo giấu những viên kẹo vào túi áo ăn vụng giấu bố mẹ.
Rồi một ngày mưa tháng tám, cả gia đình tôi như sụp đổ.

Anh trai tôi, người mà bố mẹ tự hào nhất, người luôn đứng đầu lớp, thông minh sáng lạng, đẹp trai như một chàng hoàng tử nhỏ đã ra đi trong một tai nạn tức tưởi. Tôi nhớ cái cách mẹ gào lên thảm thiết khi nhận tin, rồi đột ngột lặng đi như người mất hồn. Bố ôm chiếc cặp sách còn dính máu của anh, đôi mắt đỏ ngầu nhưng không khóc được thành tiếng. Căn nhà nhỏ của chúng tôi chìm trong một bầu không khí đặc quánh nỗi đau. Mẹ tôi suốt ngày ngồi bên bàn thờ anh, tay lần tràng hạt, môi thì thầm những lời không rõ nghĩa…
Mười năm trôi qua, vết thương lòng chưa kịp lành thì bi kịch mới lại ập đến. Thằng út nhỏ nhà tôi, cậu bé vàng của gia đình đã chọn cách ra đi ở tuổi 22. Nó không chịu nổi áp lực cuộc sống, không vượt qua được cái thứ bệnh mang tên trầm cảm. Cái chết của em như nhát dao cứa sâu vào trái tim vốn đã tan nát của bố mẹ. Mẹ tôi giờ đây như người mất hồn, đôi mắt luôn nhìn xa xăm về phía nào đó. Bố thì trầm tính hơn, có những ngày ông ngồi im lặng hàng giờ bên dàn máy tính nó mua được bằng lương tháng đầu tiên.
Những tưởng đau thương như vậy là nghiệt ngã lắm rồi, nhưng không…
Cách đây 2 tháng, trong lần khám sức khỏe định kỳ ở công ty, tôi được chẩn đoán mắc ung thư máu.
Khi nghe tin, tôi không sợ cái chết. Tôi chỉ sợ bố mẹ tôi sẽ ra sao khi mất đi đứa con gái này? Ai sẽ là người thắp nhang cho anh và em tôi? Ai sẽ là chỗ dựa cho hai cụ già đã một đời lam lũ? Bố mẹ tôi sẽ sống tiếp thế nào đây? Ngày ngày thắp hương lên 3 bát hương của 3 đứa con mình dứt ruột sinh ra ư…
Tôi viết những dòng này trong nước mắt, với trái tim tan nát. Có những đêm tôi thức trắng, nhìn bóng tối và tự hỏi tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy? Tại sao những con người hiền lành, cả đời hy sinh cho con cái như bố mẹ tôi lại phải chịu đựng những nỗi đau tột cùng như thế này…
Đọc bài gốc tại đây.