Tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Chồng tôi làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi có 3 đứa con 2 trai, 1 gái, đứa lớn nhất mới lên 9, còn đứa út vẫn đang bám ti mẹ mỗi tối. Cuộc sống thành thị của chúng tôi nhìn từ ngoài vào thì trông có vẻ ổn định, nhà cửa đàng hoàng, xe ô tô có, con cái ngoan ngoãn. Nhưng ít ai biết, đằng sau cái gọi là “cơ ngơi” ấy là một chuỗi ngày tính từng đồng bạc lẻ, gồng gánh từng bữa cơm, từng khoản học phí, viện phí và vô vàn chi tiêu không tên.
Chồng tôi làm được bao nhiêu tiền gần như dồn hết vào trả nợ khi mua căn nhà này. Khoản vay ngân hàng hơn một tỷ, trả góp trong vòng mười lăm năm, mỗi tháng hơn chục triệu. Đó là chưa kể tiền lãi suất mà cứ mỗi năm lại tăng. Tôi là người giữ chi tiêu trong nhà nên biết rất rõ tháng nào có đứa nhỏ ốm, xe hỏng, hay trường gọi đóng tiền ngoại khoá, là tôi lại phải vò đầu bứt tóc tính toán. Dù sao đó cũng là cuộc sống, không tốn kém vì cái này thì sẽ tốn vào việc khác, huống chi gia đình nào chẳng có vài khoản phải chi tiêu.
Thế nhưng, điều khiến tôi phiền não nhất là cứ cách vài tháng, mẹ chồng tôi lại gọi điện ra, giọng dứt khoát và đầy quyền lực, yêu cầu vợ chồng tôi “góp chút lòng thành”. Khi thì xây nhà thờ họ, mẹ chồng bảo anh em trong họ đều đóng góp cả, nhà tôi cũng phải đóng. Tôi định gửi về 5 triệu thì mẹ chồng bảo: “5 triệu là thế nào, anh Thế còn đóng 10 triệu kìa, vợ chồng con ở thành phố chẳng lẽ lại kém hơn, con gửi về 50 triệu, mẹ mang ra đóng cho”.
Anh Thế là con út nhà bác cả, bằng tuổi chồng tôi, làm xưởng ở quê, cũng gọi là có của ăn của để nhất trong họ hàng, thế nên mẹ chồng thường xuyên so sánh chồng tôi với anh Thế.
Nghe khoản tiền 50 triệu mẹ chồng yêu cầu chúng tôi đóng góp mà tôi chỉ biết thở dài. Bà lúc nào cũng muốn oai, muốn oách, không cần biết con cái sống ở thành phố thế nào, miễn là về quê phải oai. Lúc chúng tôi mua nhà, căn nhà chỉ hơn 3 tỷ nhưng mẹ chồng đi khoe là 6 tỷ, mua xe 600 triệu thì bà định “bốc” lên thành 900 triệu nhưng xe cộ có phải cái gì quá xa lạ đâu, mẹ chồng chưa kịp khoe thì anh Thế đã bảo giá chỉ khoảng 600 triệu nên bà im bặt ngay.
Lần xây nhà thờ họ, mẹ chồng ép bằng được chúng tôi đóng góp vào 50 triệu để khi đọc danh sách thì đứng đầu cả họ. Tôi nói chuyện với chồng, khuyên anh bảo mẹ rằng đóng góp bằng anh Thế, 10 triệu thôi, nhưng chồng tôi nói kiểu gì bà cũng không nghe. Chúng tôi đành phải đi vay tiền để gửi về. Chưa bao giờ tôi thấy sự sĩ diện lại khốn khổ như thế. Thế là nợ này nối nợ kia, chúng tôi không dám kêu ca vì sợ bố mẹ chồng lại nói chồng tôi kém cỏi vì anh Thế xây được biệt thự ở quê rồi.

Ảnh minh họa
Mới tuần trước, mẹ chồng lại gọi lên bảo xóm đang bàn nhau đổ lại đường bê tông cho mưa gió đỡ bẩn. Trình bày một hồi, bà bảo chúng tôi gửi 10 triệu về để bà đóng góp. Lần này tôi không nghe theo nữa. Tôi nói thẳng với mẹ rằng: “Nhà con giờ còn đúng 3 triệu trong tài khoản. Tháng này đóng trại hè cho hai đứa lớn, trả tiền điện, tiền nước, tiền nợ ngân hàng… Làm gì còn dư?”.
Mẹ chồng tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, bà bảo: “Có 10 triệu mà con cũng không có à, nói thế ai tin được, ở thành phố lâu năm như thế, nhà cửa xe cộ có cả mà tài khoản ngân hàng lại dưới 100 triệu hả?”.
Tôi không biết phải nói sao để mẹ chồng thôi “ảo tưởng” vào sự giàu có của chúng tôi. Với bà, con cái giỏi giang ở thành phố là để làm “mát mặt” cha mẹ.
Hôm nay, sau khi xong công việc, tôi ngồi thẫn thờ trước bảng Excel chi tiêu, tay run lên vì mệt và vì tức. Tôi không biết bao giờ mới được sống một cuộc sống mà mình chỉ cần lo cho chồng, cho con. Không cần cú điện thoại nào từ quê, không cần phải còng lưng đóng góp khoản tiền vượt quá khả năng của mình. Tôi phải làm sao để mẹ chồng hiểu và thông cảm cho chúng tôi đây?
Đọc bài gốc tại đây.