Năm năm. Một khoảng thời gian đủ dài để gắn bó với một con người, nhưng cũng đủ ngắn để nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu họ. Tôi luôn nghĩ hôn nhân của mình là một bức tranh êm đềm, dù không quá nồng nhiệt nhưng cũng đủ ấm áp.
Hai vợ chồng lấy nhau nhiều năm nhưng vẫn giữ tài chính riêng, chỉ chung một khoản sinh hoạt phí hàng tháng. Tôi chưa từng ép chồng phải báo cáo từng đồng anh kiếm được, chỉ ước chừng thu nhập của anh khoảng 30 triệu. Tôi nghĩ đó là đủ và quan trọng hơn, tôi tôn trọng sự riêng tư của anh.
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu khi nó luôn dành cho ta những bất ngờ không mong đợi.
Mọi chuyện bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt. Những cuộc điện thoại khuya, những chuyến công tác bất thường và đôi khi là ánh mắt né tránh mỗi khi tôi hỏi về công việc. Tôi tự nhủ, có lẽ anh đang căng thẳng, có lẽ anh cần không gian.
Cho đến một ngày, tôi vô tình cầm đọc được tin nhắn thông báo lương của chồng từ điện thoại của anh, hóa ra thu nhập hàng tháng của chồng mình lên đến 70 triệu.
70 triệu. Gấp đôi, gấp rưỡi những gì tôi từng nghĩ. Một khoản thu nhập đáng mơ ước, thế nhưng mỗi tháng, anh chỉ đưa tôi 15 triệu để chi tiêu chung. Tôi ngồi thừ ra, tự hỏi: Số tiền còn lại đi đâu? Sao anh không dành cho gia đình? Sao anh không nghĩ đến tương lai? Hay… anh có một cuộc sống khác mà tôi không hề hay biết?
Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí, khiến tôi không thể yên lòng. Tôi bắt đầu để ý hơn, và rồi sự thật phũ phàng ập đến. Anh có bồ điều đáng nói là cô bồ này đang làm cái nghề mà chẳng ai coi trọng cả. 2 người họ quen nhau từ những lần anh đi hát hò xả stress sau giờ làm.

Chỉ mới quen nhau có 9 tháng trời mà anh yêu thương cô bồ gấp mấy lần cái thuở mà anh mặn nồng với vợ nhất. Cũng vì yêu bồ quá mà anh còn bị cô ta dắt mũi, dụ dỗ đầu tư vào một dự án ảo, rồi lừa sạch gần 2 tỷ tiền tiết kiệm cũng là số tiền anh dành dụm suốt bao năm, giấu kín không cho tôi biết.
Khi cô ta biến mất được 1 thời gian thì đăng lên mạng xã hội chuẩn bị đi lấy chồng. Thế là chồng tôi bỗng chốc thành một gã đàn ông trắng tay, lúc này anh mới quay về nhà, mặt đầy vẻ hối hận, giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, anh ngu quá…” . Những giọt nước mắt của anh rơi xuống, nhưng lòng tôi đã chai sạn. Tôi nhìn anh, một người đàn ông từng là chỗ dựa của tôi, giờ đây chỉ còn là một kẻ yếu đuối, ích kỷ và dối trá.
Sự phản bội đau nhất không phải là anh yêu người khác, mà là anh đã coi thường tôi đến mức nào. Anh giấu tôi thu nhập thật, giấu tôi số tiền tiết kiệm, và đem cả tương lai của hai đứa đặt vào tay một kẻ không ra gì. Anh nghĩ tôi là ai? Một người vợ chỉ đáng được nhận phần nhỏ nhoi trong cuộc đời anh, trong khi anh sẵn sàng vung tay cho người ngoài?
Tôi đã im lặng nghe anh kể, nghe anh xin tha thứ, nhưng trái tim tôi đã khép lại. Từng yêu thương, từng tin tưởng, giờ chỉ còn là một đống tro tàn. 70 triệu mỗi tháng, nhưng giá trị của anh chẳng đáng một xu.
Tôi quyết định ly hôn. Không phải vì tôi không còn yêu, mà vì tôi yêu chính mình đủ nhiều để không sống trong dối trá thêm một giây phút nào nữa. Cuộc đời này quá ngắn để ở bên một người không tôn trọng mình.
Tôi sẽ bước đi, với một trái tim tan nát nhưng đầu ngẩng cao. Bởi vì tôi biết, mình xứng đáng với một tình yêu chân thành, một người đàn ông biết trân trọng những gì mình có. Và anh – anh sẽ mãi chỉ là một bài học đắt giá trong cuộc đời tôi mà thôi.
Đọc bài gốc tại đây.