Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy, người đàn ông mà tôi đã từng gọi là chồng. Nhưng cuộc đời luôn có những tình huống bất ngờ, và hôm nay, trong ngày cưới của tôi, anh ấy xuất hiện, dẫn theo con gái chúng tôi.
Chúng tôi ly hôn cách đây 5 năm, khi cuộc hôn nhân của chúng tôi chìm trong những bất đồng và hiểu lầm. Anh ấy là người nghiêm khắc, luôn đòi hỏi sự hoàn hảo từ tôi, từ việc chăm sóc con cái đến quản lý gia đình. Tôi, ngược lại, là người mơ mộng, luôn khao khát sự tự do và sáng tạo. Những cuộc cãi vã liên miên đã khiến chúng tôi mệt mỏi, và cuối cùng, chúng tôi quyết định chia tay. Con gái chúng tôi, bé Mai, ở lại với anh ấy, còn tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
Hôm nay, khi tôi đang đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy cưới, thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Mẹ!”. Tôi quay lại, thấy bé Mai đang chạy về phía mình, khuôn mặt rạng rỡ. Đằng sau cô bé là anh ấy, người đàn ông mà tôi đã từng yêu thương và cũng từng đau khổ vì anh. Anh ấy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt, tôi thấy sự hối hận và buồn bã.
“Chúc mừng em”, anh ấy nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động. Tôi gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cảm ơn anh”. Bé Mai ôm chặt lấy tôi: “Mẹ đẹp quá! Con rất vui vì mẹ đã tìm được hạnh phúc”. Tôi ôm con gái, cảm thấy lòng mình ấm áp, nhưng cũng đầy xót xa.

Ảnh minh họa
Khi buổi lễ bắt đầu, tôi thấy anh ấy ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt không rời khỏi tôi. Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì, bởi tôi cũng đang cảm thấy những ký ức ùa về. Những ngày tháng hạnh phúc, những cuộc cãi vã, và cả khoảnh khắc chúng tôi quyết định chia tay. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có hối hận vì đã để mất tôi không?
Khi tôi và chồng mới trao nhẫn cho nhau. Tôi nghe thấy tiếng như ai khóc từ phía sau. Tôi quay lại, thấy anh ấy đang ôm mặt, nước mắt lăn dài trên má. Bé Mai ngồi bên cạnh, vỗ về bố: “Bố đừng khóc, mẹ sẽ hạnh phúc mà”. Tôi cảm thấy lòng mình như bị ai đó bóp nghẹt.
Sau buổi lễ, anh ấy đến gặp tôi. “Em có thể cho anh một phút không?” – anh hỏi, giọng run run. Tôi gật đầu, và chúng tôi ra ngoài hành lang. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy hối hận: “Anh xin lỗi vì tất cả. Anh đã không biết trân trọng em, và bây giờ anh mới nhận ra mình đã mất đi điều quý giá nhất”. Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Anh ấy tiếp tục: “Anh chỉ muốn em biết rằng, dù sao đi nữa, anh vẫn luôn yêu thương em và con gái chúng ta”.
Tôi nhìn anh ấy, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Cảm ơn anh,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng. “Em cũng mong anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình”.
Khi quay lại phòng tiệc, tôi thấy chồng mới đang đợi tôi. Anh ấy mỉm cười, nắm lấy tay tôi: “Em ổn chứ?”. Tôi gật đầu, cảm thấy mình thật may mắn vì đã tìm được người biết yêu thương và tôn trọng mình.
Hạnh phúc không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu biết yêu thương, chúng ta sẽ tìm được nó. Và tôi biết rằng, mình phải trân trọng người chồng mới, bởi anh đã tôn trọng quá khứ của tôi.
Đọc bài gốc tại đây.