Người giúp việc nhà tôi là một phụ nữ trung niên, gầy gò nhưng chăm chỉ, chịu thương chịu khó. Chị ấy đến từ một vùng nông thôn nghèo. Từ nhỏ, chị đã phải bươn chải kiếm sống, không có cơ hội học hành tử tế. Sau khi lập gia đình, cuộc sống cũng chẳng khá hơn, chồng đau ốm triền miên, con cái còn nhỏ, gánh nặng mưu sinh đè nặng trên đôi vai gầy.
Chị ấy làm việc rất tận tụy, chưa từng để xảy ra sai sót. Gia đình tôi quý chị vì tính thật thà, chịu khó. Bao năm qua, chị xem gia đình tôi như người thân, và chúng tôi cũng coi chị như một phần của gia đình. Mọi chuyện cứ thế bình yên cho đến một ngày, chị rụt rè tìm đến tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run: “Em ơi, cứu chị với, giờ chỉ có vợ chồng em có thể cứu được chị”.
Tôi rất bất ngờ, vội hỏi chị có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra, chồng chị mắc bệnh nặng, con cái nheo nhóc, lại còn một khoản nợ lớn đè lên vai. Chị đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể xoay xở nổi. Trong lúc tuyệt vọng, chị đánh liều hỏi vay gia đình tôi 600 triệu và hứa rằng dù mất cả đời cũng sẽ cố gắng trả lại.
Tôi nghe xong, lòng trĩu nặng. 600 triệu không phải số tiền nhỏ, nhưng nếu không giúp, gia đình chị có thể rơi vào cảnh cùng đường. Sau nhiều đêm trăn trở, vợ chồng tôi quyết định giúp đỡ dù trong lòng vẫn nhiều đắn đo lo lắng.
Nhưng ngay khi nhận được tiền, chị liền lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt. Chồng tôi không trách vợ nhưng tôi thì thấy áy náy vì đã tin tưởng nhầm người.
5 năm trôi qua, không một tin tức. Gia đình tôi đã nghĩ rằng có lẽ số tiền đó coi như mất trắng. Một số người trách tôi dại dột, quá tin người. Nhưng tôi không oán hận, vì đã coi như làm phước.

Ảnh minh họa
Rồi một buổi chiều mùa đông nọ, khi cả nhà đang quây quần bên nhau, có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi ra mở cửa và chết sững. Đứng trước mặt tôi là người giúp việc năm nào, dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn chân thành như ngày nào.
Vừa thấy tôi, chị ấy quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa: “Em ơi, chị về để tạ lỗi với gia đình em, cũng để trả nợ. Chị không quên lời hứa đâu”.
Câu nói nghẹn ngào ấy khiến tim tôi thắt lại. Chưa kịp phản ứng, chị đã lấy từ trong túi ra 1 cuốn sổ đỏ. “Đây là mảnh đất dưới quê của chị, là 160m2 thổ cư. Bán rẻ đi cũng được hơn 2 tỷ, chị tặng cả cho vợ chồng em. Nhà chị còn mảnh đất nữa vừa được bố mẹ đẻ chị cho, gia đình chị sẽ chuyển về đó sống. Những năm qua, chị luôn đau đáu muốn trả nợ cho em mà không đủ can đảm quay về, cũng chưa kiếm được món tiền đó. Nay chị trả lại cho gia đình em mảnh đất này để cảm ơn và cũng để hoàn thành lời hứa”.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, tôi không kìm được nước mắt. Không phải vì tiền, không phải vì đất đai, mà là vì tình người, vì niềm tin vào sự tử tế vẫn luôn tồn tại trên đời.
Tôi không nhận cuốn sổ đỏ. Tôi bảo: “Xin chị đừng làm vậy. Tôi giúp chị không phải để mong nhận lại gì cả. Chỉ cần chị sống tốt, thế là đủ rồi. Sau này chị có tiền thì trả lại cho tôi 600 triệu là đủ, còn không thì coi như tôi cho chị và các cháu”.
Chị giúp việc nghẹn ngào cảm ơn. Chúng tôi ngồi bên nhau thật lâu, kể cho nhau nghe những năm tháng đã qua, như những người bạn lâu ngày mới gặp lại.
Tiền bạc là quan trọng, nhưng không phải là tất cả. Nó có thể giúp con người vượt qua hoạn nạn, nhưng giá trị thật sự lại nằm ở cách chúng ta sử dụng nó. Có những khoản tiền khi cho đi, ta nghĩ rằng đã mất, nhưng thực ra, đó lại là sự đầu tư cho lòng tin và tình người. Và đôi khi, chính những giá trị ấy mới là điều khiến cuộc sống trở nên đáng quý hơn tất thảy.
Đọc bài gốc tại đây.