Cuộc sống của vợ chồng tôi vốn yên ấm trong căn nhà nhỏ do bố mẹ chồng để lại. Hai vợ chồng cùng nhau xây dựng tổ ấm, nuôi dưỡng những ước mơ giản dị về một tương lai ổn định. Thế nhưng, sóng gió ập đến khi chị chồng, người phụ nữ đã từng có một gia đình hạnh phúc, trở thành con nghiện cờ bạc và mất tất cả.
Chị đến nhà tôi trong bộ dạng tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng đêm bạc bài. “Cho chị ở nhờ ít bữa, chị tìm được chỗ ở sẽ chuyển đi ngay” , giọng chị run run khiến tôi mủi lòng. Dù biết tính chị hay lừa dối, nhưng nghĩ đến dù sao cũng là chị gái ruột của chồng mình, vợ chồng tôi đồng ý cho chị ở tạm một tháng. Nhưng quả thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
Căn nhà này vốn là tài sản duy nhất bố mẹ chồng để lại. Trong di chúc, các cụ phân chia rất rõ ràng: Vợ chồng tôi được căn nhà của ông bà ở khi còn sống, còn chị chồng được một miếng đất ở Đông Anh, nếu giờ chị còn giữ thì thật sự không biết giá trị tăng lên gấp bao nhiêu lần. Thế nhưng, chỉ sau ba tháng nhận đất, chị đã bán đi để đổ vào cái trò đỏ đen. Khi ai hỏi đến, chị còn cười ngạo nghễ: “Số chị thế đấy, có giữ cũng chẳng làm nên cơm cháo gì”.
Những ngày chị ở cùng, căn nhà trở nên ngột ngạt. Chị không chịu tìm việc, suốt ngày ngồi lì trước điện thoại chơi tài xỉu online. Tiền chợ, tiền điện nước đều do vợ chồng tôi lo. Mỗi lần nhắc nhở, chị lại giở giọng nạn nhân: “Chị đang gặp khó khăn, sao bọn em không thông cảm cho chị?”

Rồi một ngày, chồng tôi mang về một chú mèo mun nhỏ suýt nữa thì phải vào lò mổ. Nó có bộ lông đen tuyền và đôi mắt xanh biếc như ngọc. Chúng tôi đặt tên nó là Mun, coi nó như thành viên trong gia đình. Nhưng từ khi Mun về, chị chồng luôn tìm cách xua đuổi. “Mèo đen xui xẻo lắm, nuôi nó vào nhà chỉ tổ mang họa, thảo nào dạo này chơi thua không ngóc đầu lên được” , chị lẩm bẩm suốt ngày.
Thế rồi vào một chiều mưa, khi đi làm về, tôi không thấy Mun đâu. Tìm khắp nơi không thấy, Mun rất nhát người nên bình thường nó kêu rất to, vậy mà hôm nay lại không thấy tiếng nó. Chị chồng thì khăng khăng nói nó đã chạy đi. Nhưng về sau bác hàng xóm thấy vợ chồng tôi đi tìm mèo suốt nên vẫy vào bảo chị chồng tôi đã gọi người bán nó đi mất rồi.
Tối hôm đó, tôi và chồng ngồi nói chuyện rất lâu. Chúng tôi hiểu rằng nếu tiếp tục dung túng, chị sẽ còn gây ra nhiều chuyện tệ hại hơn. Sáng hôm sau, chồng tôi đặt trước mặt chị 10 triệu đồng và nói: “Đây là số tiền em giúp chị thuê nhà và ít sinh hoạt phí thời gian đầu. Tuần sau chị chuyển ra ngoài đi ạ!”.
Chị gào khóc, quát mắng, thậm chí dọa tự tử. Nhưng lần này, chúng tôi kiên quyết không nhượng bộ. Đúng tuần sau, chị dọn đi trong sự oán hận. Căn nhà lại yên bình, nhưng nỗi đau mất Mun vẫn còn đó.
Giúp đỡ người khác là điều đáng quý, nhưng không có nghĩa là để họ chà đạp lên cuộc sống của mình. Đôi khi, nói “không” mới là cách bảo vệ tốt nhất cho chính mình và những người mình yêu thương.
Đọc bài gốc tại đây.