Có ai từng rơi vào tình huống giống tôi chưa? Nhà người ta thì sợ cảnh chị chồng em dâu còn nhà tôi thì 2 chị em thân như bạn đồng niên, như cặp đôi tri kỉ luôn ấy. Thế mà đang yên đang lành tự nhiên lại xảy ra cái chuyện tôi cũng chẳng biết xử lý làm sao.
Chị chồng tôi là người phụ nữ thành đạt, độc lập và giàu có. Chị chồng tôi kiếm tiền cực kỳ giỏi, mỗi tháng chị kiếm được trung bình 100 đến 300 triệu là chuyện rất bình thường.
Không biết là do hợp tuổi hay sao ấy mà chị rất thích thằng bé út nhà tôi. Thằng lớn chị cũng quý nó lắm nhưng khách quan mà nói thì chị thích và có vẻ hợp với thằng út hơn. Thỉnh thoảng chị hay mua cho cháu vài bộ quần áo, đồ chơi, hay cuốn sách xinh xinh. Mà cũng không phải thỉnh thoảng đâu, nói đúng là khá thường xuyên. Không mua quần áo thì chị cũng cho cháu tiền.
Tôi rất cảm ơn chị, không chỉ vì chuyện chị cho cái này cái kia đâu mà là vì trân trọng cái tình cảm chị dành cho mấy đứa nhỏ. Tôi thì luôn dạy con phải lễ phép, biết cảm ơn bác. Tình cảm của chị dành cho con là điều khiến tôi cảm thấy mình rất may mắn.

Thế mà một hôm, bố chồng tôi gọi điện, giọng nghiêm trọng:
“Chuyện cái Hà nó hay mua đồ, cho thằng bé tiền là chuyện tôi biết từ lâu rồi nhưng tôi chưa có dịp để nói. Chị nó đi làm cũng vất vả chứ không phải cướp được tiền của thiên hạ. Đừng thấy nó dễ, nó thảo tính mà nhà chị lợi dụng nó như thế. Đừng để tôi phải nói lại chuyện này thêm lần nào nữa!”.
Tôi nghe mà nghẹn. Tôi chưa từng mở lời xin xỏ chị điều gì. Chị mua đồ cho cháu vì chị quý thằng bé chứ nói thật là vợ chồng tôi đâu có thiếu thốn đến mức như thế. Tôi không rõ ai đi bơm đểu chuyện chị em tôi với bố chồng nhưng tôi cũng lấy làm lạ, chị chồng với em dâu hòa thuận thì là tốt chứ sao phải lồng lộn lên nhỉ?
Sau hôm đó, tôi uất ức thì có nhưng cũng chẳng muốn làm to chuyện, thế nhưng tự nhiên cũng không vô tư nói chuyện với chị như trước nữa. Không phải vì giận, mà vì sợ bị hiểu lầm thêm nữa. Nhưng rồi chị chồng nhắn tin:
“Chị mới nghẹ mẹ kể bố gọi điện nói gì với em à? Mày không phải nghĩ ngợi gì đâu em nhé, chị thương cháu thì mới mua. Tao có thiếu tiền đâu, tao mua cho cháu tao ai ý kiến được, ơ hay tiền của tao cơ mà”.
Thật sự cảm động… Nhưng tôi vẫn chọn cách tinh tế hơn – chủ động mua trước những gì cần thiết cho con, hạn chế nhận thêm. Không phải vì ngại, mà vì mình biết… trong gia đình, nhiều lúc lòng tốt cũng cần giới hạn để giữ sự bình yên.
Tất nhiên, chị cho cháu tôi không bao giờ từ chối, đấy là sự yêu thương thằng bé đáng được nhận mà.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để trách ai. Chỉ là tôi nghĩ chuyện người lớn đừng để làm ảnh hưởng đến đứa trẻ. Bố chồng có thể không ưa tôi nhưng cũng không nên mượn chuyện bác thương cháu để làm cái cớ chửi con dâu.
Đọc bài gốc tại đây.