Cộng hoà Philippines là quốc gia quần đảo tại Đông Nam Á, thành viên của ASEAN. Quốc gia này bao gồm 7.641 hòn đảo, với tổng diện tích khoảng 300.000km2, được phân loại thành ba phân khu địa lý chính từ Bắc xuống Nam: Luzon , Visayas và Mindanao. Với dân số hơn 110 triệu người, đây là quốc gia đông dân thứ 12 trên thế giới.
Về phân cấp quản lý hành chính, quốc gia quần đảo này chia thành 5 cấp, chính quyền trung ương và các cấp chính quyền địa phương. Các cấp chính quyền địa phương theo thứ tự lớn đến nhỏ gồm: vùng, tỉnh và thành phố, thành phố và các đô thị trực thuộc cấp tỉnh và cấp thấp nhất là xã, làng.
Theo đó, vùng trong cấp hành chính của Philippines chủ yếu được sử dụng để tổ chức các dịch vụ quốc gia. Trong số 17 vùng, chỉ có một vùng – Khu tự trị Bangsamoro ở Mindanao Hồi giáo – có chính quyền tự bầu mà chính quyền trung ương đã phân cấp thẩm quyền. Các vùng còn lại là các nhóm hành chính hay hội đồng phát triển khu vực (RDC) do Tổng thống Philippines kiểm soát. Chẳng hạn, Vùng thủ đô quốc gia (Metro Manila) có một cơ quan phát triển đô thị đóng vai trò là cơ quan điều phối và hoạch định chính sách cho vùng này.
Các vùng đầu tiên xuất hiện vào ngày 24/9/1972, khi các tỉnh của Philippines được tổ chức thành 11 vùng. Kể từ thời điểm đó, các vùng khác đã được thành lập và một số tỉnh đã được chuyển từ vùng này sang vùng khác.
Cấp tỉnh và các thành phố độc lập được xem là cấp hành chính chính trong hệ thống quản trị của nước này. Hiện có 82 tỉnh. Chính quyền tỉnh có mức độ tự chủ cao. Tại Philippines, một số thành phố nằm trong địa giới tỉnh nhưng có quyền độc lập với tỉnh đó.

Philippines hiện có 82 tỉnh, với 17 vùng – trong đó có 1 vùng tự trị cao.
Dưới cấp tỉnh là các thành phố và đô thị trực thuộc tỉnh. Cuối cùng là cấp xã, tất cả đô thị và thành phố ở Philippines đều được chia nhỏ về mặt chính trị thành các xã.
Tuy nhiên, ở một số trường hợp, các thành phố độc lập không có cấp thành phố trực thuộc mà chỉ có xã.
Năm 2025, GDP ước tính của Philippines sẽ đạt 507,7 tỷ USD
Philippines là một thị trường mới nổi và là một quốc gia đang phát triển công nghiệp hóa, có nền kinh tế đang chuyển đổi từ nông nghiệp sang dịch vụ và sản xuất. Quốc gia này là một quốc đảo trên Vành đai lửa Thái Bình Dương và gần đường Xích đạo khiến quốc gia này dễ xảy ra động đất và bão.
Philippines có nhiều nguồn tài nguyên thiên nhiên và mức độ đa dạng sinh học đáng kể trên toàn cầu. Quốc gia này là thành viên của nhiều tổ chức và diễn đàn quốc tế.
Tính đến năm 2020, các thị trường xuất khẩu chính của nước này là Trung Quốc, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Hong Kong (Trung Quốc) và Singapore; các mặt hàng xuất khẩu chính bao gồm mạch tích hợp, máy móc và phụ tùng văn phòng, máy biến áp điện, dây điện cách điện và chất bán dẫn.
Các thị trường nhập khẩu chính của nước này trong năm đó là Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Hoa Kỳ và Indonesia. Các loại cây trồng xuất khẩu chính bao gồm dừa , chuối và dứa; đây là nhà sản xuất abaca lớn nhất thế giới và là nước xuất khẩu quặng niken lớn thứ hai thế giới vào năm 2022, cũng như là nước xuất khẩu kim loại mạ vàng lớn nhất và là nước nhập khẩu cùi dừa lớn nhất vào năm 2020.
Nền kinh tế Philippines là nền kinh tế lớn thứ 34 thế giới, với tổng sản phẩm quốc nội danh nghĩa ước tính năm 2025 là 507,7 tỷ USD, theo IMF. Nhận định về năm 2025, ông Angelo Taningco, Phó Chủ tịch, Giám đốc Nghiên cứu và nhà kinh tế trưởng của Bộ phận thị trường tài chính tại Security Bank Corp., cho biết “mức tăng trưởng GDP (của Philippines – PV) năm nay cao hơn so với năm ngoái”.
Trong khi đó, Tiến sĩ John Paolo Rivera, Nghiên cứu viên cao cấp của Viện Nghiên cứu Phát triển Philippines cho biết việc đạt được mức tăng trưởng GDP ít nhất 6,1% trong năm nay là “luôn có thể” bất chấp những trở ngại, miễn là các biện pháp can thiệp chính sách đúng đắn được thực hiện.
Đọc bài gốc tại đây.