Mới đây, tại cuộc trò chuyện với MC Phan Đăng, NSND Lan Hương đã chia sẻ về câu chuyện nghề nghiệp của mình.

NSND Lan Hương
Cô nói: “Ngày xưa chúng tôi học trong trường có một môn rất hay là môn Đạo đức diễn viên. Theo đó, người diễn viên không được quyền sai sót khi xuất hiện trước công chúng.
Ví dụ, tới ngày diễn trên sân khấu mà ở nhà có người ốm đau, mất thì vẫn phải diễn cho xong vì khán giả đã mua vé rồi.
Hay, đi quay phim truyền hình tôi hay nói với học sinh rằng, dù hôm nay con cảm sốt, ốm ra sao khán giả cũng không biết, họ chỉ biết con diễn dở. Không thể ghi bên dưới màn hình rằng hôm nay tôi ốm nên tôi diễn không tốt. Người diễn viên bao giờ cũng phải làm việc hết mình để phục vụ khán giả tốt nhất.
Ngày xưa Nguyễn Công Hoan có truyện Kép Tư Bền lên án việc người nghệ sĩ đi diễn, lúc bố chết cũng không được về. Người diễn viên thời nào cũng thế chứ không chỉ ngày xưa. Đã có khán giả tới xem thì không thể bảo khán giả về đi vì bố mẹ tôi đang hấp hối được.

Câu chuyện từ chính tôi là lần đó tôi diễn tổng duyệt một vở kịch ở rạp Hồng Hà, có Hội đồng nghệ thuật của cả Bộ và Cục Nghệ thuật, ổn rồi mới cấp giấy phép. Chúng tôi diễn tổng duyệt hết buổi sáng, tối diễn tiếp một buổi nữa cho nhuần nhuyễn để hôm sau mang vở vào Đà Nẵng diễn, đã bán vé, thông báo hết lịch diễn cho khán giả ở Đà Nẵng rồi.
Mẹ chồng tôi khi ấy đang ở cùng vợ chồng tôi và bà bị tai biến hơn 5 năm, rất nặng rồi, đến những ngày đó là đang hấp hối. Tôi dặn mọi người ở nhà rằng, tôi đi diễn ở đâu sẽ để lại số điện thoại bàn ở đó, để mọi người gọi tới vì thời đó không có điện thoại di động.
Lúc tôi diễn xong màn một, người nhà gọi tới báo rằng mẹ chồng đang hấp hối, chắc không qua khỏi. Tôi chạy vào báo với đạo diễn và giám đốc rạp về việc này, nhưng giám đốc và đạo diễn đều bảo rằng bây giờ khán giả đang xem, lại đang duyệt rồi thì tôi vẫn phải diễn tiếp thôi.
Tôi không biết làm thế nào, đi vào diễn mà nước mắt cứ chảy ra. Hết màn hai, tôi lại chạy ra gọi điện cho chị chồng hỏi tình hình mẹ chồng. Chị chồng bảo: “Cô về ngay đi, bà không qua khỏi”. Tôi chỉ biết dạ vâng nhưng lại vẫn quay vào diễn tiếp, diễn cảnh nói cười hạnh phúc dù trong lòng đang rối bời.
Hết màn ba, tôi lại chạy ra gọi điện về nhà thì mẹ đã qua đời. Tôi vẫn phải nén lại để diễn tiếp màn bốn, màn năm. Tôi phải kiềm chế để không khóc”.
Đọc bài gốc tại đây.