Vừa qua, tại chương trình Cuộc hẹn cuối tuần, nhạc sĩ Trần Tiến đã chia sẻ về quan điểm đi hát của mình.

NS Trấn Tiến
Ông nói: “Tới năm 1990, tôi thành lập nhóm Du ca Đồng Nội để đi hát kiếm tiền xây trường học. Du ca thì khổ nhưng vui.
Tôi đi tới cửa khẩu Lao Bảo, người ta thấy tôi đi du ca khổ quá mới bán tặng tôi một chiếc xe ô tô Jeep cũ giá 5 triệu. Trên chiếc xe đó, tôi đi du ca khắp đất nước, chỉ với hai chiếc trống, chiếc guitar, kèn melodica, tôi chơi keyboard, có thêm hai chiếc loa, mic và ánh sáng. Tất cả đều ở trên chiếc xe đó hết.
Tôi đi hát miễn phí, không bán vé nhưng có hòm từ thiện để chúng tôi lấy số tiền đó mở trường nhạc cho trẻ mồ côi là trường Mặt Trời Đỏ, dành cho những đứa trẻ mồ côi có tài năng, đam mê âm nhạc nhưng không có điều kiện theo học.
Tôi đi du ca để hát cho nhân dân, hát cho những người không có tiền mua vé. Nhờ những đứa bé đi nghe nhạc không mua vé đó mà tôi sáng tác được bài Mặt trời bé con.

Lúc đầu, tên của bài đó là Hát cho cô bé không có tiền mua vé nghe hát. Nhiều đêm tôi đi hát, nhìn qua sân khấu thấy những cậu bé, cô bé không có tiền mua vé, cứ lấy cái que chọc qua hàng rào rồi ghé tai vào nghe tôi hát. Có những chú bé trèo cành me nhìn tôi hát.
Trên sân khấu, tôi nhìn những cặp mắt đen nháy đó như mặt trời bé con sưởi ấm lòng tôi.
Tôi vẫn nghĩ, nghệ sĩ thì phải kiếm tiền sống, đó là chuyện bình thường. Nhưng tôi đi bán vé kiếm tiền, tự nhiên thấy ngượng, không phải mình.
Ngày xưa mẹ tôi thích như thế lắm, mẹ hay khoe thằng Tiến nó không như người ta, vác đàn đi kiếm tiền. Bao nhiêu tiền kiếm được nó đi làm từ thiện hết”.
Về ca khúc Tạm biệt chim én nổi tiếng của mình, nhạc sĩ Trần Tiến nói: “Bài đó ra đời do một mối tình thoáng qua với tôi. Một hôm, tôi đang ngồi cà phê thấy một em rất xinh đi qua. Có thể do tôi là lính ở rừng ra, thấy phụ nữ nên mơ mộng ngắm.
Rồi cô ấy đứng lên, tôi cũng đứng dậy đi theo. Chắc cô ấy nghĩ tôi là ăn cướp, ăn trộm nên bỏ chạy rồi rẽ vào ngôi nhà, đóng sầm cửa lại. Tôi đứng như một chàng trai si tình ngơ ngẩn, quay về. Tôi nhớ mãi nhà nàng có dàn hoa tím, trên mái có đàn chim én bay.
Hai năm sau tôi theo đoàn vào Sài Gòn biểu diễn, tìm đến đúng cái nhà đó nhưng người ta đi rồi, tôi lại ngơ ngẩn. Một ngày nọ, tôi lên Đà Lạt thấy đàn chim én bay, nhớ lại rồi viết ra bài này”.
Đọc bài gốc tại đây.