Mới đây, chương trình Chuyện tối cùng sao đã lên sóng kênh THVL1 với khách mời là diễn viên Dương Thanh Vàng.

Dương Thanh Vàng
Tại chương trình tuần này, Dương Thanh Vàng giải thích về cái tên độc lạ gắn với vàng của mình.
Anh nói: “Đây là tên cha sinh mẹ đẻ của tôi. Ở miền Tây, nhiều bậc cha mẹ thường đặt tên con mang theo những ý nghĩa tốt đẹp, như một lời chúc cho tương lai.
Gia đình tôi cũng vậy, các anh chị em trong nhà lần lượt mang tên Tiền, Vàng và Tài những cái tên thể hiện mong muốn con cái sau này có cuộc sống đủ đầy, sung túc và thành đạt. Vàng là thứ giá trị, đắt đỏ nên được cha mẹ đặt cho tôi.
Cha mẹ tôi chỉ mong con cái vừa có tài năng, vừa có cuộc sống ấm no hạnh phúc, vậy nên mới chọn những cái tên nghe giàu như vậy.
Đó là cách cha mẹ miền Tây gửi gắm ước mơ một cách mộc mạc nhưng đầy yêu thương”.
Về sự nghiệp của mình, Dương Thanh Vàng chia sẻ: “Không giống nhiều nghệ sĩ trẻ có lộ trình rõ ràng từ những ngày đầu, tôi đến với sân khấu hoàn toàn tình cờ. Sau khi hoàn thành chương trình đại học và đang ở ký túc xá chờ nhận bằng tốt nghiệp, tôi hay tin chương trình Cười Xuyên Việt tuyển thí sinh.
Một người bạn thân đã bất ngờ chở tôi đến buổi casting chương trình Cười Xuyên Việt, rồi để tôi lại đó và chạy về.
Tôi thật sự không hiểu tại sao bạn mình lại làm vậy. Hồi sinh viên tôi chưa từng bước lên sân khấu trường, chỉ tham gia hoạt động ở hội sinh viên. Chắc bạn tôi thấy tôi có năng khiếu, còn tôi thì không hề nghĩ đến con đường nghệ thuật. Lúc đó, tôi không hề biết mọi người đang thi cái gì, cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

Không có kịch bản, không tập luyện, tôi dùng chính những gì mình tích lũy từ việc xem hài kịch trên truyền hình, cùng chút năng khiếu văn chương vốn có, để thử sức.
Tôi không biết gì hết, vô thi nói có bốn câu thôi, vậy mà chị Kiều Oanh với anh Anh Đức nói với tôi: Đủ rồi em ơi, vô vòng trong đi”.
Kết quả, tôi bất ngờ lọt vào top 6 thí sinh được chọn tại khu vực Cần Thơ. Từ khoảnh khắc ngẫu nhiên đó, con đường nghệ thuật của tôi chính thức bắt đầu.
Từ một bước ngoặt tình cờ, tôi dần chứng tỏ khả năng qua các vòng thi. Khi có mặt trong vòng chung kết, tôi bắt đầu được khán giả biết đến nhiều hơn. Chính từ dấu ấn đó, tôi quyết định theo đuổi con đường nghệ thuật một cách nghiêm túc, trở thành diễn viên hài.
Tuy nhiên, dù tạo được dấu ấn tại Cười Xuyên Việt, hành trình nghệ thuật của tôi không hề bằng phẳng.
Gia đình tôi từng phản đối vì mong muốn tôi theo đuổi con đường nghiên cứu khoa học, lo ngại nghề diễn quá bấp bênh.
Thực tế, những năm đầu sau chương trình, tôi gặp không ít khó khăn do thiếu kinh nghiệm và không qua đào tạo bài bản. Tôi thừa nhận, tôi chỉ là một hiện tượng nhất thời.
Mỗi lần gia đình gọi hỏi thăm, tôi vẫn nói “con ổn” dù bản thân đang bất ổn. Gia đình và người thân cũng dần nhận ra điều đó, nhiều lần khuyên tôi nên từ bỏ. Tuy nhiên, vì đam mê, tôi vẫn quyết tâm theo đuổi.
Tôi chủ động học hỏi, đầu quân vào một đơn vị nghệ thuật để rèn luyện chuyên nghiệp.
Không có công lao thì cũng có khổ lao. Dù không phải là sao hạng A, nhưng bằng nỗ lực, tôi đã có được chỗ đứng riêng và được đông đảo khán giả biết đến.
Tôi giữ lửa nghề đơn giản là vì anh yêu việc mang tiếng cười đến cho người khác. Khi thấy người khác vui, tôi cũng thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, phía sau vẻ ngoài vui tươi, tôi là người cô độc. Tôi có thể hoạt bát trước đám đông nhưng luôn cảm thấy lạc lõng. Để gắn bó với sân khấu, tôi đã phải vượt qua chính nỗi sợ bên trong mình.
Tôi chọn sân khấu kịch vì yêu sự biến hóa và tính bất ngờ mà nó mang lại. Khán giả muốn xem tôi thì phải đến rạp. Khi họ đã bỏ tiền mua vé, họ sẽ xem một cách chăm chú và cảm xúc cũng đọng lại lâu hơn.
Dù chưa vượt qua được cái bóng thành công năm xưa, nhưng tôi không còn sợ hãi như trước. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn và mang đến những sản phẩm chỉn chu, chất lượng cho khán giả”.
Được biết, năm 2015, sau cuộc thi Cười xuyên Việt, Dương Thanh Vàng được tham gia biểu diễn ở sân khấu Trống Đồng. Thời điểm đó, anh vỡ mộng vì diễn không ai cười.
Dương Thanh Vàng kể: “Tôi nghe giọng khán giả yêu cầu xuống đi. Đó như một cú tát thẳng vào mặt tôi, khiến tôi ngưng ảo tưởng mình đã được làm diễn viên”.
Đọc bài gốc tại đây.