Mới đây, chương trình Ăn ngon mặc đẹp yêu đời đã lên sóng với sự tham gia của ca sĩ Bảo Hân, từng là một ca sĩ xinh đẹp, nổi danh tại hải ngoại trong thập niên 90. Tuy nhiên, cô “mất tích” nhiều năm qua, từ bỏ nghề hát, sân khấu vì biến cố bệnh tật. Đây là lần xuất hiện đầu tiên của Bảo Hân sau thời gian dài vắng bóng.

Bảo Hân
Bảo Hân từng đăng quang Hoa hậu Áo dài năm 18 tuổi, thuộc thế hệ dẫn đầu làn sóng nhạc trẻ thập niên 90 tại hải ngoại, được xem là biểu tượng thời trang táo bạo.
Tại chương trình tuần này, Bảo Hân tâm sự về sự nghiệp của mình: “Tôi sinh ra tại Việt Nam nhưng theo gia đình sang Áo từ năm 2 tuổi. Thuở nhỏ, tôi chưa từng mơ trở thành ca sĩ.
Tuy nhiên, vì không muốn các con quên tiếng Việt, nên cha mẹ tôi có cho tôi đi hát trong các dàn đồng ca của người Việt tại Áo, để tôi được hát tiếng Việt. Vì thế nên tôi được tiếp xúc từ sớm với âm nhạc và nói được tiếng Việt tới giờ này.
Giấc mơ ban đầu của tôi thực ra là trở thành cô giáo dạy trẻ. Sau này, khi chuyển sang Mỹ năm 1999, tôi theo học ngành thời trang và làm đẹp tại Los Angeles.
Tôi từng làm người mẫu thời trang. Năm 19 tuổi, một cơ duyên đưa tôi từ sàn diễn thời trang sang sân khấu âm nhạc. Nhờ hiểu biết về thời trang trong lúc còn làm mẫu nên tôi chuẩn bị được nhiều trang phục bắt mắt, gân ấn tượng với khán giả.

Ngày đó, tôi chỉ nghĩ nếu mình xuất hiện trên sân khấu ca nhạc, bố mẹ sẽ rất vui. Tôi làm điều đó cho bố mẹ. Ai ngờ tôi lại theo luôn nghề ca sĩ”.
Về biến cố bệnh tật khiến mình phải bỏ nghề hát, Bảo Hân tâm sự: “Tôi bị căn bệnh Parkinson. Căn bệnh này mang tính di truyền trong gia đình tôi. Cả mẹ, cậu ruột và anh trai tôi đều mắc phải. Vì quá đau đớn, không thể kiểm soát hành vi, cơ thể nên tôi không thể đứng trên sân khấu nữa.
Với tôi, mỗi ngày là một cuộc chạy đua với thời gian và thuốc. Tôi phải uống thuốc 6 lần mỗi ngày, tranh thủ làm mọi việc khi thuốc còn tác dụng. Nhưng sự kiên định và tình yêu với cái đẹp vẫn chưa bao giờ rời bỏ tôi. Có ngày đau, mệt, nhưng tôi vẫn phải đứng dậy trang điểm, vẫn phải đẹp. Tôi muốn trở thành một bệnh nhân Parkinson đẹp nhất.”
Đọc bài gốc tại đây.