Nội dung chính
Khi nhắc đến điện ảnh Hàn Quốc, nhiều người sẽ nhớ đến những bom tấn như Parasite, Train to Busan hay Decision to Leave. Thế nhưng, trong số những tác phẩm khiến khán giả toàn cầu vừa choáng váng, vừa rùng mình không thể rời mắt, Pietà (2012) của đạo diễn Kim Ki Duk là một cái tên không thể không nhắc tới. Đây là bộ phim 18+ từng khiến Liên hoan phim Venice dậy sóng, nhận về giải Sư tử Vàng danh giá – nhưng cũng đồng thời là cơn ác mộng điện ảnh với nhiều khán giả yếu tim.

Khi điện ảnh không dành cho số đông
Pietà không phải là một bộ phim dễ xem. Nó không có những khuôn hình đẹp như mơ, không tình yêu ngọt ngào, không kết thúc viên mãn. Thay vào đó, phim là một chuỗi những sự thật tàn khốc về con người – nơi đạo đức bị bẻ cong, tình mẫu tử bị bóp méo, và sự cứu rỗi trở thành điều xa xỉ.
Câu chuyện xoay quanh Kang Do – một gã đàn ông tàn nhẫn làm nghề đòi nợ thuê. Hắn chuyên đe dọa, tra tấn và làm què người vay tiền để chiếm đoạt tiền bồi thường từ bảo hiểm. Trong một thế giới vô cảm, lạnh lẽo, Kang Do là hiện thân của cái ác vô hồn. Nhưng rồi một ngày, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện và khẳng định bà là mẹ ruột của anh ta – người từng bỏ rơi anh từ khi lọt lòng.

Từ đây, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Sự xuất hiện của người mẹ khiến Kang Do chao đảo, hoang mang và dần mất phương hướng. Nhưng càng về sau, khi sự thật dần lộ diện, khán giả sẽ nhận ra đây không phải là câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, mà là một bi kịch được gói trong lớp vỏ nghẹt thở của hận thù và trả thù.
Cảnh nóng đầy ám ảnh: Khi dục vọng bị lật tẩy đến tận cùng
Không giống những bộ phim 18+ chỉ đơn thuần sử dụng cảnh nóng để câu kéo khán giả, Pietà đẩy ranh giới điện ảnh lên mức cực đoan. Một số phân đoạn trong phim khiến người xem phải nhắm mắt, quay đi, hoặc thậm chí là tắt luôn màn hình. Bởi lẽ, cảnh nóng trong Pietà không gợi cảm, không thẩm mỹ, mà mang tính tra tấn tinh thần và gây sốc dữ dội. Thậm chí trong phim còn có một cảnh giường chiếu khiến giới phê bình rúng động, còn khán giả toàn cầu thì… phát hoảng. Mối quan hệ nam nữ trong phim không còn là biểu hiện của tình yêu, mà trở thành biểu tượng méo mó của quyền lực, sự chiếm đoạt và nỗi đau. Nó là sự trừng phạt, là vũ khí trả thù, là biểu hiện tột cùng của sự tha hóa trong nhân tính.

Kim Ki Duk – “gã dị nhân” của điện ảnh Hàn và dấu ấn không thể phai
Là một trong những đạo diễn gây tranh cãi nhất Hàn Quốc, Kim Ki Duk nổi tiếng với phong cách làm phim không giống ai. Ông không ngần ngại đụng đến những chủ đề cấm kỵ. Các nhân vật trong phim của Kim thường sống bên lề xã hội, không còn niềm tin vào luật pháp hay Chúa trời.
Với Pietà, Kim Ki-duk đưa khán giả đến tận cùng của nỗi đau và sự ăn năn. Nhưng ông không hề làm điều đó để tìm kiếm lòng thương hại, mà để bóc trần sự giả tạo trong cách con người đối xử với nhau. Khi phim giành giải cao nhất tại Liên hoan phim Venice năm 2012, Kim Ki Duk hôn lên chiếc tượng vàng – khoảnh khắc ấy được xem như một sự thừa nhận của thế giới điện ảnh đối với một nhà làm phim dị biệt nhưng tài năng.

Pietà không phải là một bộ phim để giải trí. Nó cũng không phải để bạn xem vào buổi tối trước giờ đi ngủ. Phim nặng nề, tăm tối và gây ám ảnh sâu sắc. Nhiều khán giả sau khi xem xong đã thốt lên: “Tôi không dám xem lại lần hai”, và điều đó hoàn toàn dễ hiểu.
Thế nhưng, Pietà là một tác phẩm mà ai quan tâm đến điện ảnh đều nên xem một lần. Bởi nó là minh chứng cho việc phim ảnh không chỉ để làm vui lòng khán giả, mà còn để khiến người ta suy ngẫm, đau đớn và thậm chí… giật mình về chính bản thân mình.
Bị cấm chiếu ở nhiều nước nhưng vẫn là niềm tự hào của điện ảnh Hàn
Vì tính chất quá bạo liệt và nhạy cảm, Pietà từng bị cấm chiếu ở một số quốc gia, hoặc chỉ được trình chiếu giới hạn trong các liên hoan phim quốc tế. Thế nhưng, điều đó không ngăn được làn sóng tranh luận mà bộ phim gây ra. Giới phê bình quốc tế chia thành hai phe: một bên ca ngợi phim như kiệt tác nghệ thuật, bên còn lại chỉ trích là chiêu trò phản cảm, gây sốc.
Tại Hàn Quốc, dù Kim Ki Duk không bao giờ là đạo diễn “quốc dân”, nhưng với Pietà, ông đã đem về niềm tự hào hiếm có khi trở thành người Hàn đầu tiên giành giải Sư tử Vàng tại Venice – một cột mốc chưa ai chạm đến kể từ đó.

Nguồn ảnh: Hancinema
Đọc bài gốc tại đây.