Hôm ấy, tôi ngồi xem phim Sex Education sau một ngày dài đi làm về mệt nhoài. Không phải vì tò mò hay mê phim ảnh gì, mà chỉ đơn giản là muốn tìm một cái gì đó để đầu óc bớt căng. Vậy mà không ngờ, có một câu nói của Otis lại khiến tôi giật mình và ngồi thừ ra mấy phút: “Không nên quan tâm đến việc người khác ở trường nghĩ gì. Cậu là chính cậu. Đừng để ai lấy mất điều đó”.
Câu nói ấy tưởng như dành cho lũ trẻ tuổi mới lớn, vậy mà nghe đến đâu, tôi thấy như ai đó vừa vạch ra con người mình đến đó.
Tôi là kiểu người luôn cố gắng để được mọi người yêu quý, dù có khi phải đánh đổi cả sự thoải mái của chính mình. Chẳng hạn, đồng nghiệp nhờ vả việc không tên thì cũng cố cười cười “Ừ để tớ làm”, dù trong bụng chẳng muốn tẹo nào. Có lần còn bị đẩy phần việc không liên quan gì, tôi vẫn ôm vào người, chỉ vì sợ người ta bảo mình “khó gần”, “thiếu tinh thần đồng đội”. Trong các buổi tụ tập, mọi người chê một đồng nghiệp vắng mặt, tôi cũng ngồi đó cười theo, dù không thấy vui. Sau này nghĩ lại, thấy bản thân thật hèn.
Cái đáng nói là: Tôi không chỉ sống kiểu ấy với đồng nghiệp, mà còn… truyền cái tính ấy cho con gái.

Phim Sex Education
Con bé học lớp 7, ngoan, biết điều, nhưng lúc nào cũng cố gắng làm vừa lòng bạn bè. Bạn rủ làm báo tường thì làm, bạn nhờ vẽ hộ bìa thì làm, bạn quên vở thì cho mượn, nhiều hôm về đến nhà còn chưa kịp ăn cơm đã lôi bài vở ra cặm cụi “giúp bạn”. Có hôm con vừa gấp đồ handmade, vừa thở dài: “Tại con không giúp thì bạn nó bảo con chảnh”. Lúc ấy tôi chỉ nhắc nhẹ “ừ thì con cũng nên chọn việc vừa sức thôi nhé”, chứ cũng không phản đối, vì đâu đó tôi hiểu… con cũng giống mình.
Vậy mà hôm nghe Otis nói câu ấy, tôi như tỉnh ra. Tại sao chúng ta phải làm điều mình không muốn, chỉ để đổi lấy ánh mắt tán thưởng nhất thời? Tại sao phải dồn hết năng lượng vào việc được người khác chấp nhận, thay vì học cách chấp nhận chính mình?
Tôi bắt đầu trò chuyện lại với con một cách nghiêm túc. Không phải để cấm đoán con giúp bạn, mà là để cùng con học cách biết từ chối, biết lắng nghe mình trước khi chiều lòng người khác. Và quan trọng hơn, tôi cũng bắt đầu học lại điều đó, học cách thôi cả nể, thôi gồng mình để làm “người dễ thương” trong mắt thiên hạ.
Chúng ta hay dạy con phải sống tốt, sống tử tế, nhưng đôi khi quên mất rằng: Tử tế không có nghĩa là đánh mất chính mình. Và có lẽ, để con đủ vững vàng làm chính nó giữa đời, thì trước hết, mẹ cũng cần học lại cách làm chính mình.
Đọc bài gốc tại đây.