Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Từ nhỏ, tôi đã luôn phải học cách tự lập. Trước kia, gia đình tôi khá giả. Tuy nhiên, cha tôi đã cầm hết tiền trong nhà chạy trốn cùng người phụ nữ khác. Từ đó, tôi và mẹ phải sống một cuộc đời vất vả, khó khăn hơn khi thiếu đi trụ cột trong gia đình.
Mẹ tôi sức khỏe yếu. Dù vậy, bà vẫn cố gắng kiếm tiền để nuôi tôi ăn học thành tài. Vì vậy, tôi không phụ sự kỳ vọng của mẹ. Suốt những năm học sinh, tôi luôn nỗ lực đạt thành tích cao. Tôi giành được hạng nhất trong lớp nhiều lần. Điều này khiến mẹ tôi vui vẻ và tự hào.
Lên đại học, tôi phải xa mẹ. Tôi ở lại thành phố, vừa học vừa làm thêm kiếm sống. Tôi không muốn mẹ lo lắng học phí cho tôi, mẹ đã có tuổi, tôi không muốn mẹ thêm vất vả. Công việc phục vụ quán cà phê cũng giúp tôi đủ tiền đóng học, và trang trải sinh hoạt. Bên cạnh đó, tôi còn làm thêm nghề bán hàng online, cũng có “đồng ra đồng vào”.
Tôi là niềm tự hào của mẹ. Đi tới đâu, mẹ cũng hãnh diện kể về tôi khi còn là sinh viên đã đi làm có tiền. Thế nhưng, người chia vui thì ít còn người ghen ghét, đố kỵ thì nhiều. Họ cho rằng nhà tôi nghèo khó nên sau này ra trường, tôi khó xin được việc theo đúng chuyên môn.
Mỗi lần về quê, tôi đều thấy họ hàng nhắc lại chuyện bố tôi bỏ nhà đi, mỉa mai mẹ tôi bị chồng bỏ. Tuy nhiên, mẹ tôi lại luôn nhịn nhục, mẹ không phản bác lại. Điều đó khiến tôi khó chịu, bực bội xem lẫn tủi thân. Tôi không thể cãi lại những người họ hàng vì sợ bị đánh giá là hỗn hào.

Vì thế, mọi điều bực dọc trong người tôi đã chút vào mẹ. Tôi không thích gọi điện cho mẹ nhiều như trước, không còn tỉ tê trò chuyện với mẹ, hay khoe mẹ những niềm vui trong công việc. Tôi bực mình trước cách cư xử của mẹ và thấy mẹ khiến tôi phải kém cạnh so với người khác. Thi thoảng về quê thăm mẹ, tôi cũng không đỡ đần mẹ việc nhà mẹ trốn trong phòng chơi game, xem ti vi. Dần dần, mối quan hệ của 2 mẹ con trở nên lạnh nhạt.
Nhiều lần thoáng thấy nét buồn bã trên gương mặt mẹ nhưng tôi dửng dưng coi như không quan tâm.
Khi còn mẹ, hãy trân trọng mẹ thật nhiều!
Tình cờ, tôi xem bộ phim “Sex Education”. Trong phim, tôi ấn tượng nhất với nhân vật Ruby Matthews. Cô ấy có vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo.
Cô luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tuy nhiên, cô lại có một cuộc sống gia đình đầy tổn thương. Cô có nhiều mâu thuẫn với cha mình. Những mâu thuẫn đó không xuất phát từ sự ghét bỏ. Đó là sự trốn tránh cảm xúc. Điều này khiến cha cô đau lòng.
Cha của Ruby bị bệnh nặng. Ông phải di chuyển bằng xe lăn và cần được chăm sóc đặc biệt. Ở trường, Ruby tỏ ra tự tin và quyền lực. Thế nhưng, khi ở nhà, cô phải đối mặt với thực tế khó khăn. Ruby hiếm khi thể hiện tình cảm với cha. Cô giấu kín cuộc sống riêng tư. Cô không muốn bạn bè biết về hoàn cảnh gia đình. Điều đó khiến cha cô buồn lòng. Ông yêu thương con gái nhưng không thể chia sẻ cùng cô.
Trong phần ba của phim, Otis Milburn đến nhà Ruby. Khi đó, khán giả mới thấy một khía cạnh khác của cô. Cha của Ruby rất thân thiện, vui vẻ. Ông cố gắng bắt chuyện với Otis. Tuy nhiên, Ruby lại cư xử lạnh nhạt và khó chịu. Khi cha cô trêu đùa về chuyện Otis là bạn trai của cô, Ruby lập tức gạt đi. Cô tỏ ra khó chịu việc cha can thiệp vào đời sống cá nhân.
Cha chỉ muốn giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, phản ứng của Ruby tạo cảm giác cô không muốn cha xen vào cuộc sống của mình. Điều đó khiến ông cảm thấy bị đẩy ra xa và buồn lòng. Dù quan tâm đến cha, Ruby vẫn trốn tránh cảm xúc. Điều đó khiến cha cô thấy cô dần xa cách.
Sau khi xem phim, tôi nhận ra lỗi sai của mình. Đồng thời, tôi hiểu được bản thân cần phải biết thấu hiểu và thông cảm cho mẹ. Tôi đã trách mắng mẹ một cách vô tâm. Tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà không hiểu cho mẹ. Dù mẹ có như thế nào, tôi cũng không nên có thái độ cáu gắt với mẹ như vậy. Tôi lập tức tìm đến mẹ và nói lời xin lỗi. Tôi hứa với mẹ rằng sau này tôi sẽ lắng nghe bà nhiều hơn.
Ngoài ra, khi tôi nói chuyện với mẹ, mẹ mới tâm sự rằng bà lo rằng nếu phản kháng, họ hàng sẽ càng chèn ép mẹ con tôi hơn. Bà giải thích cho tôi hiểu rằng do hoàn cảnh gia đình tôi trước khia không được đủ đầy, sung túc khiến mẹ tôi trở nên tự ti, sống khép mình.
Tôi nhận ra cả đời mẹ lam lũ nuôi tôi khôn lớn, nhưng hiện tại, tôi chưa thể báo đáp cho mẹ nhưng lại khiến mẹ phải buồn lòng. Tôi sẽ cố gắng học cách mạnh mẽ, nỗ lực phấn đấu để bản thân ngày càng giỏi hơn, từ đó mới có thể bảo vệ tốt cho mẹ và chính mình khỏi những định kiến sai trái.
Đọc bài gốc tại đây.