Một cảnh phim Sex and the City, một cú giật mình
Tập phim tôi xem là Season 4, Episode 17 – “A Vogue Idea”. Trong đó, Miranda, một bà mẹ đơn thân bận rộn, giỏi giang, luôn gồng gánh để thể hiện mình ổn đã cáu bẳn lại mẹ ruột của cô sau một cuộc gọi hỏi han:
“Mẹ, con không cần mẹ gọi cho con mỗi tối để hỏi con ăn gì. Con là người lớn rồi, và thực sự, con không có thời gian để nghe những thứ đó.”
Người mẹ trong phim chỉ im lặng, giọng run run đáp lại:
“Mẹ chỉ muốn biết con ổn…”
Khoảnh khắc ấy như bóp nghẹt ngực tôi. Vì chỉ vài tiếng trước đó, tôi vừa nghe chính con gái mình năm nay học lớp 12 gắt lên: “Mẹ đừng hỏi con những câu vớ vẩn như ăn gì chưa hay học bài chưa nữa! Mẹ có biết là con đang điên đầu lên không?”.
Tôi sững người. Và như bao bà mẹ khác tôi biết, tôi nổi đóa:

Miranda trong phim Sex and the City
“Mẹ hỏi han vì lo cho con, chứ mẹ đâu phải osin mà chỉ biết ngọt cho con vừa lòng?”
Chồng tôi nghe thấy, chỉ nói nhỏ: “Thôi, nó đang căng thẳng thi cử.”
Tôi gắt lại: “Thì tôi không căng thẳng chắc? Cả cái nhà này có ai là không bận? Chỉ mình nó được quyền cáu à?”.
Giận con, giận chồng, giận luôn bản thân. Tôi vào phòng, đóng cửa và vô tình mở lại một tập phim mà không ngờ, sau hơn 20 năm, nó lại thức tỉnh tôi đúng vào lúc cần thiết nhất.
Tôi thấy mình trong người mẹ Sex and the City
Chúng tôi, những bà mẹ trung niên đang sống trong một Hà Nội vừa hiện đại, vừa truyền thống. Chúng tôi có thể làm việc văn phòng 8 tiếng, tối về lo bữa cơm nhà, vừa cập nhật mạng xã hội để bản thân không trở nên già nua, không theo kịp với giới trẻ. Nhưng với con cái, chúng tôi vẫn yêu theo cách cũ: hỏi han, can thiệp, dõi theo từng bước chân và đôi khi đến nghẹt thở.
Tôi thương con. Tôi nghĩ hỏi con đã ăn gì, học bài đến đâu, cần mẹ làm gì là quan tâm. Nhưng con bé 17 tuổi của tôi cũng giống Miranda 30 tuổi trong phim lại cảm thấy điều đó là kiểm soát, là áp lực, là sự “xâm nhập đời tư”.
Sau tập phim đó, tôi thử một cách khác. Tôi không hỏi con: “Đã ăn gì chưa?”, mà chuẩn bị sẵn một phần mì trộn Hàn Quốc – món nó thích – và để một mảnh giấy nhỏ:
“Mẹ không hỏi nữa. Nhưng mẹ vẫn nấu. Cứ ăn nếu đói.”
Tối hôm đó, con bé xuống bếp rửa bát, việc hiếm có trong suốt một tháng ôn thi.

Hãy yêu và hiểu con đúng cách chứ không phải áp đặt
Nó không nói lời cảm ơn. Nhưng tôi thấy cách nó nhẹ nhàng hơn, không đập cửa phòng rầm rầm như mọi khi. Chỉ vậy thôi, tôi biết: khoảng cách giữa chúng tôi đang được nối lại bằng sự lùi một bước của tôi.
Yêu thương cũng cần học
Miranda trong phim là một người mẹ hiện đại, độc lập nhưng vẫn cáu bẳn với mẹ ruột mình vì những câu hỏi tưởng chừng đơn giản. Điều đó khiến tôi nhận ra: không phải chỉ con trẻ mới có vấn đề về cảm xúc. Người lớn chúng ta cũng đầy tổn thương, đầy mâu thuẫn.
Và điều quan trọng nhất là: nếu tôi, một người mẹ U50 không chịu thay đổi, không chịu lắng nghe bằng ngôn ngữ của thế hệ con mình, thì tình yêu dù nhiều đến đâu, cũng chỉ là một sợi dây thắt cổ chứ không phải chiếc ô che chở.
Giờ đây, tôi học cách đứng sau, không còn là bà mẹ “bao phủ toàn bộ bầu trời” nữa. Tôi vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc, nhưng học cách lặng lẽ, kiên nhẫn, và chọn đúng thời điểm.
Tôi nghĩ, cũng giống như Miranda, dù cáu mẹ mình, nhưng cuối phim vẫn gọi lại, vẫn rơi nước mắt. Và nếu tôi muốn con lớn lên thành người biết yêu thương và thấu hiểu, thì chính tôi phải là người làm gương trước.
Cảm ơn phim Sex and the City không chỉ dạy tôi cách sống của một phụ nữ độc lập, mà còn dạy tôi cách làm mẹ… không bị bỏ lại phía sau.
Đọc bài gốc tại đây.