Thời gian gần đây, không khí trong gia đình tôi lúc nào cũng căng thẳng. Con gái đang học năm cuối trung học, cháu có năng khiếu vẽ và muốn theo đuổi ngành Hội họa. Tôi thì không đồng ý. Tôi cho rằng những môn như nhạc, vẽ,… học thêm để phong phú tâm hồn thì được còn để theo đuổi thì có gì đó mơ hội, không chắc chắn.
Cả tôi và bố cháu đều làm việc trong ngành ngân hàng. Với học lực của cháu chắc chắn sẽ thi đỗ ngành liên quan đến ngân hàng, tài chính, có thêm một quan hệ của bố mẹ thì không lo chuyện xin việc.
Thế nhưng mặc vợ chồng tôi thuyết phục kiểu gì, con cũng không chịu nghe. Có những hôm tôi và con cãi nhau lớn, tôi mắng con “mơ mộng, bướng rồi sau này hối hận”, còn con nước mắt ngắn nước mắt dài kêu “bố mẹ cản trở ước mơ của con, đỗ để làm gì khi con không thực sự thích, rồi đi làm cũng như cái xác không hồn”,…
2 hôm trước con tôi giận dỗi không ăn cơm tối. Tôi bực mình nên cũng mặc kệ. Cho đến tối, rảnh rỗi, tôi mới ngồi xem phim Sex Education. Bộ phim này tôi đã xem nhiều lần nhưng mỗi lần xem vài tập và đến hôm qua mới xem đến mùa 4.

Khi xem đến phân cảnh nữ sinh Maeve nói với giáo sư Thomas Molloy rằng: “I went home and reminded myself of what I’m made of and where I want to go. You don’t get to be the gatekeeper of my dreams”. (“Em đã trở về nhà và nhắc nhở bản thân về con người mình và nơi em muốn hướng tới. Thầy không có quyền làm người gác cổng ước mơ của em”).
Trong suốt mùa 4 của phim, Molloy tỏ ra coi thường Maeve, khiến cô nghi ngờ khả năng của mình. Tuy nhiên, sau khi về Anh do mẹ mất, Maeve có thời gian suy nghĩ và lấy lại sự tự tin. Khi quay lại Mỹ, nữ sinh thẳng thắn nói với Molloy rằng ông không có quyền quyết định tương lai của cô.
Khi thấy sự quyết tâm của Maeve tôi bỗng suy nghĩ đến con gái mình. Tôi đã sững người và lặng đi rất lâu. Khi chồng vào phòng, tôi đã ngồi nói chuyện với anh về tình huống trong phim và hỏi “Liệu chúng mình quyết thay cho cuộc đời con như thế có đúng không?”.
Chồng tôi cũng im lặng rất lâu, mãi sau mới nói: “Thôi con muốn thi gì thì để con thi. Nó giỏi cái gì thì nó biết rõ nhất. Vợ chồng mình đang hướng nó tới cái chúng mình giỏi nhất, chứ không phải cái con giỏi và thích nhất”.
Hôm sau, vợ chồng tôi đã có cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với con. Cả hai nhẹ nhàng xin lỗi vì đã quá bảo thủ, ích kỷ khi không lắng nghe nguyện vọng của con. Thay vì cấm đoán, chúng tôi đã ngồi xuống nghe con trò chuyện về nguyện vọng, về hướng đi mà con mong muốn khi chọn con đường hội họa.
Bất ngờ là tôi cảm thấy nó khá thực tế, có triển vọng chứ không mơ hồ như tôi từng nghĩ. Chồng tôi cũng thấy vậy và lén lút quay sang nhìn vợ.
Tôi không biết, tương lai của con sẽ thế nào, có chắc chắn thành công như con mong muốn hay không. Nhưng chắc chắn, con sẽ không hối tiếc. Còn vợ chồng tôi, nếu không học cách hỗ trợ mà cứ kiểm soát thì con cũng không thể học cách trưởng thành.
Có thể con sẽ thất bại nhưng ít nhất, con học được cách đứng lên và mạnh mẽ hơn.
Đọc bài gốc tại đây.