Tôi vừa về hưu được tròn hai tháng. Những ngày đầu thật dễ chịu. Sáng tưới cây, chiều đạp xe quanh hồ, lâu lâu vào hội phụ nữ đánh cầu lông, sinh hoạt CLB thơ. 60 tuổi, tôi không còn trẻ nhưng cũng chưa già đến nỗi lẫn lộn. Tôi mong chờ một quãng đời nhẹ nhàng sau bao năm thức khuya dậy sớm lo cơm áo, gạo tiền.
Nhưng đời không cho ai bình yên lâu… Cuối tháng 5, thằng cả gọi điện với giọng hồ hởi: “Mẹ ơi, hè này tụi con định gửi tụi nhỏ về chơi với ông bà nhé! Ở quê thoáng mát, chứ ở thành phố ngột ngạt, tội bọn nhỏ. Vả lại, tụi con đi làm suốt ngày, chúng nó ở nhà cũng toàn ôm điện thoại”.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì vợ nó chen vào: “Mẹ cứ để các cháu về chơi cho vui nhà vui cửa. Con chuyển khoản cho cậu út một chút nhờ cậu rút đưa bà rồi, bà cứ tiêu thoải mái, cần gì bảo chúng con”.
Nói là “chút tiền”, nhưng sáng hôm sau tôi nhận được chuyển khoản hơn 15 triệu. Nhìn số tiền, lòng tôi nghẹn lại.
Tuần đầu tiên, tôi cố gắng làm quen lại với tiếng trẻ con cãi nhau chí chóe, đồ chơi vương vãi khắp nơi, thậm chí là việc phải nấu ba bữa, giặt ba thau, dọn dẹp không ngừng nghỉ.

Ảnh minh họa
Nhưng đến cuối tuần, khi đứa cháu út (mới 4 tuổi) tè dầm lên nệm trong lúc đứa lớn hơn đang lén lấy điện thoại ông ra đập hột mít, tôi bỗng phát cáu. Tôi hét lên, điều mà từ rất lâu tôi chưa làm.
Ông nhà tôi, từ trong nhà bước ra, nhìn tôi và chỉ nói một câu: “Mình cũng cần được nghỉ chứ, bà nhỉ?”
Tôi có chút ấm ức.
Tôi khóc vì thấy mình không còn là “người lớn kiên nhẫn”, mà là một bà già mệt mỏi, đôi khi thấy con nít thật phiền.
Tôi khóc vì thấy mình bị mặc định là người rảnh rỗi, có thể bị “phân công” bất cứ lúc nào.
Tôi khóc vì tiền con dâu gửi tôi biết là thành ý, nhưng càng làm tôi thấy mình giống người giúp việc có trả lương hơn là bà nội.
Hai đứa con tôi đều là người tốt. Chúng không ác ý. Nhưng tôi tin rằng rất nhiều ông bà cũng đang trải qua cảnh giống tôi: Vừa nghỉ hưu là lập tức gánh thêm một công việc toàn thời gian, làm “bảo mẫu cao tuổi”.
Tôi biết, tụi nhỏ thương con, muốn con có tuổi thơ ở quê. Nhưng liệu có ai hỏi tôi và ông nó có đủ sức chạy theo 4 đứa, 2 tháng liên tục?
Tuổi già, có những điều không đo đếm bằng tiền, là giấc ngủ trưa yên bình, là buổi sáng thong thả bên cốc trà, là tấm lưng không còn đau nhức vì phải bế cháu cả ngày, là được nghỉ – một cách thật sự.
Tôi viết những dòng này để xin lời khuyên:
Làm sao để nói với các con rằng tôi không thể gồng gánh như ngày xưa mà không khiến chúng tổn thương?
Làm sao để từ chối khéo léo nhưng vẫn giữ được sự tử tế và lòng yêu thương với cháu?
Làm sao để giữ lại tuổi già của mình nhưng không trở thành người mẹ ích kỷ?
Tôi không muốn mâu thuẫn. Tôi càng không muốn cháu nghĩ bà nó “khó tính”. Nhưng tôi cũng không muốn đến khi thực sự bệnh, con tôi mới nhận ra: Mẹ không phải lúc nào cũng khỏe để chăm người khác.
Đọc bài gốc tại đây.