Trang chủ Đời sống Vợ cũ bất ngờ xuất hiện giữa buổi họp lớp, xinh đẹp đến đau lòng nhưng thứ khiến tôi bẽ bàng lại nằm trong tay cô ấy

Vợ cũ bất ngờ xuất hiện giữa buổi họp lớp, xinh đẹp đến đau lòng nhưng thứ khiến tôi bẽ bàng lại nằm trong tay cô ấy

bởi Admin
0 Lượt xem

Tôi chưa từng nghĩ một buổi họp lớp sau ngần ấy năm lại khiến lòng mình chao đảo đến vậy. Chúng tôi, nhóm bạn đại học cũ, tổ chức một buổi gặp mặt sau 7 năm ra trường. Ai cũng háo hức, người lập gia đình, người thành công, kẻ lặng lẽ như tôi. Tôi đến muộn, vừa bước vào quán cà phê đã nghe tiếng cười nói rôm rả.

Ánh mắt tôi lập tức chạm vào cô ấy – Vợ cũ của tôi. Cô ấy ngồi cạnh nhóm bạn nữ, nở nụ cười nhẹ, vẫn ánh mắt ấy, vẫn nét dịu dàng khiến tôi từng say đắm. Tim tôi khựng lại. Hai năm kể từ ngày chúng tôi ly hôn, không tranh chấp, không cãi vã, chỉ là quá nhiều im lặng giữa hai con người từng hứa sống chết bên nhau. Nhưng từ ngày xa tôi, cô ấy đẹp lên rất nhiều. Tôi cười khẩy trong bụng.

Tôi định lờ đi nhưng ánh mắt cô ấy bắt gặp tôi. Một cái gật đầu, một nụ cười xã giao, lịch sự đến đau lòng. Tôi ngồi bàn bên, cố gắng tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đầy hỗn loạn. Nhìn cô ấy trò chuyện vui vẻ, tôi chợt nhận ra hình như chỉ mình tôi chưa thể vượt qua những ngày đã cũ.

Vợ cũ bất ngờ xuất hiện giữa buổi họp lớp, xinh đẹp đến đau lòng nhưng thứ khiến tôi bẽ bàng lại nằm trong tay cô ấy- Ảnh 1.

Bầu không khí bỗng trở nên khác lạ khi một người bạn đứng dậy hô lớn rằng có người sắp cưới. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía vợ cũ của tôi. Cô ấy đứng lên, rút trong túi xách một phong thư màu ngà, miệng mỉm cười nhẹ. Cô ấy mời mọi người đến dự lễ cưới vào thứ Bảy tuần sau. Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như xưa, chỉ khác là lần này không còn gọi tôi là “anh”.

Tôi nhận thiệp cưới, cố giữ gương mặt bình thản. Nhưng khi lật ra xem, mắt tôi tối sầm. Tên chú rể là Vũ. Cái tên khiến toàn thân tôi lạnh buốt. Vũ từng là bạn thân nhất của tôi thời đại học. Chúng tôi từng ở chung phòng trọ, chia nhau từng gói mì tôm, từng buồn vui, từng bí mật. Trong đó có cả chuyện tôi yêu cô ấy đến nhường nào.

Tôi không nhớ mình đã rời buổi họp lớp như thế nào. Mọi thứ trong đầu quay cuồng. Họ… đến với nhau từ khi nào? Có phải từ trước khi chúng tôi ly hôn? Có phải chính sự im lặng của cô ngày đó là vì cảm giác tội lỗi?

Tôi đắn đo rất lâu nhưng rồi vẫn đến dự đám cưới. Có lẽ tôi muốn nhìn họ rõ hơn. Hoặc cũng có thể tôi muốn chính mình được kết thúc mọi thứ một cách tử tế. Tôi đứng ở cuối sảnh, lặng im nhìn cô bước ra trong chiếc váy trắng, rạng rỡ như chưa từng có những đêm khóc cạnh tôi. Vũ đứng cạnh vợ cũ của tôi, mỉm cười, ánh mắt lảng tránh khi thoáng nhìn thấy tôi.

Khi tiệc gần tàn, tôi định rời đi thì Vũ bước đến, tay cầm một chiếc hộp nhỏ. Anh ta bảo tôi mở ra. Trong đó là chiếc bật lửa cũ tôi từng tặng anh ta. Bên dưới là mảnh giấy ghi vài dòng chữ: “Mày vẫn luôn là người đầu tiên tao nghĩ đến khi có chuyện quan trọng”.

Vũ nói rằng anh và cô ấy gặp lại nhau một năm sau khi tôi và cô chia tay. Lúc đó cả hai đều cô đơn, nhiều vết xước. Họ không hề phản bội tôi. Vũ đã do dự rất nhiều, chính cô ấy là người buộc anh phải đối diện. “Chúng ta không thể sống mãi với ám ảnh”, Vũ nhắc lại.

Tôi không còn giận, cũng không còn buồn, chỉ thấy trống rỗng. Có lẽ chúng tôi – tôi và cô ấy – đã từng yêu nhau đủ nhiều, nhưng không đủ dũng cảm để giữ nhau lại khi bắt đầu xa cách. Tôi rời tiệc cưới, đi bộ qua con hẻm nhỏ nơi chúng tôi từng dìu nhau về mỗi tối. Mọi thứ đã khác. Nhưng lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Buông bỏ không phải là thua cuộc. Đôi khi, đó là cách cuối cùng để giữ lại những gì đẹp nhất của một mối quan hệ. Tha thứ không phải vì họ xứng đáng, mà vì chính chúng ta cần được chữa lành.

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan