Trang chủ Đời sống Nghe tin mẹ đẻ bị viêm phổi, tôi muốn gửi biếu 5 triệu lo thuốc men nhưng chồng vừa đưa tiền vừa nói một câu khiến tôi ngã quỵ

Nghe tin mẹ đẻ bị viêm phổi, tôi muốn gửi biếu 5 triệu lo thuốc men nhưng chồng vừa đưa tiền vừa nói một câu khiến tôi ngã quỵ

bởi Admin
0 Lượt xem

Tôi là con gái út trong một gia đình có 3 anh em. 2 anh trai tôi đều lập gia đình, ra ở riêng, thi thoảng mới về quê thăm bố mẹ. Tôi lấy chồng xa, tận gần 300 cây số, mỗi lần về quê là một lần phải tính toán đủ đường: thời gian, xe cộ, rồi cả tiền bạc.

Ngày cưới, mẹ tôi ôm tôi khóc. Tôi cũng khóc vì biết từ nay mẹ có ốm đau, trái gió trở trời, tôi không thể ngay lập tức có mặt mà chăm sóc mẹ được nữa. Mẹ thì thương tôi ở xa, có khó khăn gì mẹ cũng không biết để hỗ trợ.

Sau đám cưới, tôi theo chồng về sống ở một thị trấn nhỏ. Chồng tôi làm trưởng phòng kỹ thuật của một công ty, thu nhập ổn định, còn tôi vốn có bằng kế toán, cũng từng làm ở một doanh nghiệp nhỏ trước khi lấy chồng. Nhưng rồi bố chồng bị tai biến, mẹ chồng cũng có tuổi, không trông nom được nhiều. Thế là tôi nghỉ việc, ở nhà lo thuốc thang, ăn uống, giặt giũ cho cả nhà. “Dâu con trong nhà, lo cho bố mẹ chồng là điều đương nhiên”, tôi tự nhủ thế, để thấy lòng mình đỡ thiệt thòi.

Lúc đầu, tôi cũng nghĩ đơn giản. Nghỉ việc một thời gian, chăm ông bà cho qua cơn ốm nặng rồi sẽ tính. Nhưng tháng này qua tháng khác, bệnh tình bố chồng không khá lên, tiền thuốc mỗi tháng tốn bạc triệu, tôi lại chẳng còn thời gian đi làm. Mọi khoản chi tiêu trong nhà đều do chồng nắm. Mỗi lần tôi cần mua gì, đều phải hỏi. Không phải chồng tôi keo kiệt, nhưng cái cách anh đưa tiền, rồi kèm theo ánh mắt kiểu “em phải hiểu gia đình đang khó khăn, chi tiêu gì cũng phải tiết kiệm, phải nghĩ kỹ”, khiến tôi thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực.

Nghe tin mẹ đẻ bị viêm phổi, tôi muốn gửi biếu 5 triệu lo thuốc men nhưng chồng vừa đưa tiền vừa nói một câu khiến tôi ngã quỵ- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tuần trước, mẹ tôi gọi điện, giọng ho đến khản đặc. Bà bảo đang bị viêm phổi, phải nằm viện vài hôm. Tôi giật mình. Đã gần một năm rồi tôi chưa gửi được đồng nào về biếu mẹ. Tôi cắn răng xin chồng 5 triệu, định bụng gửi về cho mẹ mua ít thuốc bổ, gọi là chút lòng thành.

Chồng tôi không phản đối, nhưng cũng không vui. Anh vừa đưa tiền vừa nói: “Em biết bố mẹ anh đang tốn kém thế nào mà. Em gửi thì gửi ít thôi. Mình còn phải để dành tiền thuốc men, rồi sinh hoạt trong nhà nữa. Với lại, em có 2 ông anh đấy, không lẽ họ để em lo một mình?”.

Tôi im lặng, không biết nên cười hay nên khóc.

Tôi không trách chồng, vì đúng là bố mẹ anh đang cần lo. Nhưng tôi cũng không thể không thấy tủi. Tôi là con gái, là út, ngày xưa mẹ thương tôi nhất nhà. Giờ mẹ ốm, tôi không có nổi 5 triệu gửi về, lại còn phải nghe câu “thỉnh thoảng gửi thôi”, “gửi ít thôi”.

Tối hôm ấy, tôi gọi cho mẹ, hỏi bà cần gì. Mẹ cười bảo không cần gì cả, ở viện mấy hôm rồi cũng sẽ được về. Tôi nghe tiếng ho của mẹ bên kia đầu dây, trong lòng nhói lên một nhát. Mẹ tôi không quen ỷ lại ai, ngày còn khỏe thì ra đồng, khi mệt thì cũng chỉ nghỉ một lát rồi lại lo nấu cơm, giặt giũ.

Tôi ngồi nhìn vào chiếc ví rỗng, càng lúc càng cảm thấy bất lực. Tôi đã đánh mất tự do, đánh mất khả năng tự lo cho mẹ mình – người đã cả đời lo cho tôi.

Liệu có phải khi người phụ nữ bước chân về nhà chồng, họ sẽ dần dần phải từ bỏ từng mảnh nhỏ của mình như thế? Lúc nào cũng gắn với câu “phải lo cho nhà chồng”, thế còn nhà bố mẹ đẻ thì sao đây?

.time-source-detail-new { float: none; }

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan