Trang chủ Đời sống Ngạo nghễ đến họp lớp bằng Maybach, đại gia BĐS bị bạn nghèo ném tờ giấy cũ nát vào mặt: Bí mật 15 năm trước bị bóc trần!

Ngạo nghễ đến họp lớp bằng Maybach, đại gia BĐS bị bạn nghèo ném tờ giấy cũ nát vào mặt: Bí mật 15 năm trước bị bóc trần!

bởi Admin
0 Lượt xem

15 năm sau ngày rời khỏi mái trường cấp 3, tôi trở lại buổi họp lớp với nhiều mong chờ. Trong lòng cứ nghĩ sẽ là tiếng cười, những cái ôm siết chặt và ký ức ùa về như thước phim cũ. Nhưng hóa ra, đời thực không lãng mạn như phim. Nó tàn nhẫn, phô trần, và đầy phán xét.

Lớp tôi ngày ấy có một nhóm gọi là “bộ tứ quyền lực” – tôi, Tuấn, Linh và Vỹ. Bốn đứa thân nhau như hình với bóng. Chúng tôi từng ăn cơm bụi chung, từng trốn học ra bờ sông ngắm hoàng hôn, từng hẹn nhau sau này thành đạt sẽ không bao giờ quên những ngày tháng đó.

15 năm sau, Tuấn giờ là đại gia bất động sản, đi họp lớp với chiếc Maybach sáng choang, hộ tống bởi tài xế riêng. Vỹ mở chuỗi quán cà phê nhượng quyền ở Sài Gòn, có hơn trăm nhân viên. Linh sống giản dị, làm giáo viên cấp 2 ở quê. Còn tôi? Làm công nhân ở khu công nghiệp, lương không cao, nhưng đủ sống và nuôi con nhỏ sau ly hôn.

Buổi họp lớp như sự mỉa mai vào cách sống của rất nhiều người

Buổi họp lớp tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Bia rượu, sơn hào hải vị, trang trí như tiệc cưới. Tuấn là người chi tiền chính. Từ lúc bước vào, tôi đã thấy ánh mắt một vài người quét từ đầu đến chân tôi – chiếc áo sơ mi nhàu, đôi giày cũ bạc màu – rồi họ quay đi.

Tuấn bước đến, bắt tay Linh và Vỹ rất thân thiết, còn khi thấy tôi, chỉ cười nhạt rồi vỗ vai hờ hững:

“Không ngờ mày vẫn còn ở đây… Vẫn là cái kiểu giản dị như thời nghèo nhỉ.”

Tôi cười, không giận, chỉ thấy xa lạ. Nhưng Linh thì không giữ nổi im lặng. Cô nói thẳng:

“Tuấn, mày thay đổi thật rồi. Hồi đó đi học quên ví, ai trả cơm hộ mày? Giờ giàu rồi, mở miệng ra là khinh người khác nghèo?”

Tuấn bật cười, hơi chế nhạo:

“Linh à, nghèo không phải cái tội, nhưng nghèo mà tự ái thì hơi buồn cười đấy. Tụi mày có biết tao bận rộn cỡ nào không? Về đây họp lớp mà gặp mấy người chẳng bằng nổi nhân viên lau sàn của tao, thiệt hơi phí thời gian.”

Vỹ chen vào:

“Thôi, đừng làm quá. Lớp mình giờ ai cũng khác. Nhưng đừng quên ai đã từng là anh em.”

Không khí như đông cứng. Bữa tiệc tiếp tục, nhưng tiếng cười đã pha lẫn sự gượng gạo. Tôi định im lặng cho qua, nhưng rồi mọi thứ vỡ oà khi Mai – cô gái bị mọi người gần như quên lãng bỗng đứng dậy, rút ra một tờ giấy cũ ném vào mặt Tuấn.

“Đây là tờ giấy nợ học phí mà hồi lớp 12 tao ký thay cho Tuấn. Bữa đó mày bị cấm thi vì chưa nộp tiền, mày nhớ không?”

Tuấn sững sờ. Cả lớp quay lại nhìn.

“Tao không cần tiền. Tao chỉ muốn mày biết, ngày đó có người nghèo giúp mày. Mà giờ mày quay lưng, coi thường tụi tao như rác. Giàu sang không cứu nổi sự nhỏ nhen đâu, Tuấn à.”

Không ai ngờ Tuấn phản ứng bằng cách… bật cười lớn, rồi buông câu:

“Trời đất, chỉ vì vài trăm nghìn mà làm như tao mắc nợ đời!”.

Chính lúc ấy, Linh bước tới, không nói lời nào và tát Tuấn một cái như trời giáng.

Mọi thứ lặng đi. Tuấn đứng sững, không phản kháng. Cái tát không chỉ dành cho sự kiêu ngạo, mà là cho tất cả những ảo tưởng rằng tiền bạc có thể mua lại tình bạn.

Linh nói, mắt đỏ hoe:

“Lần cuối cùng mày coi tụi tao là bạn. Sau hôm nay, đừng bao giờ nhắn nhóm lớp nữa.”

Buổi họp kết thúc trong lặng lẽ. Không còn lời chia tay, không có ảnh tập thể. Ai nấy trở về với đời mình, nhưng tôi tin ngày hôm ấy, không chỉ riêng Tuấn mà tất cả chúng tôi đều học được một bài học: Tiền có thể xây được biệt thự, nhưng không thể xây lại những gì đã mất – nhất là tình bạn.

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan