Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải ngồi viết ra những dòng này, trong tâm trạng uất nghẹn đến mức tay run lên vì giận. Nhưng nếu không viết, có lẽ tôi sẽ phát điên mất.
Mấy hôm trước, mẹ chồng tôi hí hửng về nhà, khoe với tôi và hàng xóm láng giềng rằng bà vừa bán được 3 cây vàng “chốt lời” lời hẳn 150 triệu đồng. Ai cũng trầm trồ, khen bà khéo buôn bán, khéo giữ của. Mặt bà rạng rỡ như vừa đoạt giải xổ số.
Nhưng bà quên một điều – số vàng đó KHÔNG PHẢI CỦA BÀ. Đó là 3 cây vàng hồi môn mà mẹ ruột tôi cho tôi ngày cưới.

Ảnh minh họa
5 năm trước, lúc tôi khăn gói theo chồng, mẹ tôi rưng rưng nước mắt dúi vào tay tôi 3 cây vàng là cả một đời dành dụm của bà. Bà nói: “Của này để con phòng thân. Dù có ra sao cũng phải có chút gì đó cho chính mình.” Tôi đã nâng niu nó như một phần linh hồn của mẹ, cất kỹ không bao giờ dám đụng đến. Tôi luôn nghĩ: nếu sau này không dùng đến, tôi sẽ truyền lại cho con gái mình như cách mẹ tôi truyền cho tôi.
Vậy mà giờ đây, số vàng ấy bị lặng lẽ đưa đi bán sau lưng tôi, bởi chính mẹ chồng tôi và… chồng tôi.
Tôi giận điên người. Khi hỏi thì mẹ chồng thản nhiên bảo: “Mẹ bán hộ các con, giờ giá cao thì bán, chờ vàng rẻ mua lại, có gì đâu mà ầm ĩ!” Như thể bà đang giúp tôi một chuyện tử tế, mà quên mất đây là tài sản riêng của tôi, không phải của “các con”.
Còn chồng tôi – người đáng lẽ phải là người hiểu và đứng về phía tôi thì lại trơ trơ như đá. Khi tôi nổi đóa lên, anh gắt ngược lại: “Thôi không phải làm ầm lên! Muốn 3 cây vàng chứ gì, mai anh xếp hàng đi mua lại trả em đủ!”
Anh nói nhẹ tênh, như thể vàng bày sẵn trong siêu thị, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh có biết hôm nay vàng đã tăng vọt so với hôm qua? Có biết người ta phải xếp hàng dài dằng dặc ngoài tiệm vàng từ 5-6 giờ sáng, chen chúc, mệt mỏi? Có biết mỗi người bị giới hạn mua chỉ vài chỉ, muốn mua đủ 3 cây phải nhờ người xếp hàng giúp, chạy hết tiệm này sang tiệm khác, mà chưa chắc mua được?
Lúc đó, tôi chỉ muốn hét lên vào mặt anh rằng: “Tôi cần 3 cây vàng đó không chỉ vì giá trị tiền bạc, mà vì đó là tình cảm của mẹ tôi, là kỷ niệm, là niềm tin. Anh nghĩ anh có thể mua lại những thứ đó bằng tiền sao?”
Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị phản bội. Không chỉ vì số vàng bị bán lén, mà vì thái độ thờ ơ, thiếu tôn trọng của cả chồng lẫn mẹ chồng tôi. Cái cách họ coi tài sản của tôi như của họ. Cái cách họ ra quyết định sau lưng tôi, rồi thản nhiên xem tôi như người dưng. Cái cách họ hợp sức lại để gạt tôi ra ngoài.
Tôi thấy đau. Đau không chỉ vì mất 3 cây vàng mà vì mất lòng tin, mất sự tôn trọng, mất cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà mà lẽ ra tôi phải được che chở.
Bây giờ tôi không biết phải làm gì nữa. Ly hôn thì không đơn giản, con còn nhỏ. Nhắm mắt cho qua thì trong lòng cứ như có ai bóp nghẹt tim mình.
Tôi chỉ muốn hỏi: Trên đời này, có người vợ nào chấp nhận được cảnh chồng và mẹ chồng bán cả hồi môn thứ duy nhất mẹ đẻ để lại cho mình mà không một lời hỏi ý kiến?
Đọc bài gốc tại đây.