Tôi từng nghĩ mình là một người mẹ ổn: không hoàn hảo nhưng có trách nhiệm. Tôi đi làm, kiếm tiền, lo cho con đủ đầy. Vợ chồng tôi đều bận, nên từ khi con mới hơn một tuổi, chúng tôi đã thuê một người giúp việc ở lại trông nom. Cô ấy tên Duyên, khoảng hơn 40, ít nói, hiền lành và rất mực nhẹ nhàng với trẻ con.
Ban đầu, tôi cũng cẩn trọng, lắp camera kín khắp nhà. Nhưng rồi thấy cô Duyên chăm con rất tốt, tôi yên tâm hẳn. Một ngày nọ, tôi có việc đi công tác hai ngày. Tối hôm đó, nằm trong phòng khách sạn, mở điện thoại xem camera cho đỡ nhớ con… tôi vô tình nghe được đoạn hội thoại khiến tim tôi như ngừng đập.
Con gái tôi, khi đó mới lên ba, đang được cô Duyên bón cháo. Nó bỗng ôm cổ cô ấy, líu lo:
– Mẹ ơi, mẹ đừng đi làm nữa nha. Ở nhà với con đi.
– Ơ… con gọi cô là gì vậy?
– Mẹ mà, mẹ Duyên của con. Mẹ Thảo đi làm suốt, con nhớ mẹ Duyên hơn.
Tôi chết lặng. Con bé vừa phân biệt rõ giữa hai “mẹ”. Tự nhiên nước mắt tôi chảy ra, không phải vì giận con, mà vì giận… chính mình.
Sáng hôm sau, tôi tranh thủ về sớm. Cả đêm tôi không ngủ được. Tôi không trách cô Duyên – người phụ nữ đó chưa bao giờ đòi hỏi điều gì, thậm chí khi bị gọi là “mẹ” cũng còn lúng túng. Nhưng tôi đã tự hỏi mình: Tại sao con lại nhớ người giúp việc hơn mẹ ruột?

Ảnh minh họa
Tôi nghĩ lại những buổi sáng vội vã chỉ kịp thơm má con trước khi ra khỏi cửa, những buổi tối về muộn khi con đã ngủ… tôi chưa từng tắm cho con lấy một lần, chưa từng ru con ngủ bằng lời hát nào. Cái mà tôi gọi là “hi sinh vì con” thực chất chỉ là lao đầu vào công việc với hy vọng: cho con học trường tốt, mặc đẹp, ăn ngon trong khi bỏ quên thứ duy nhất con cần là một người mẹ thực sự hiện diện.
Tôi ngồi xuống bên cô Duyên, cảm ơn cô vì đã thương con bé như con ruột. Tôi không đuổi việc, không trách móc tôi chỉ xin cô tiếp tục ở lại, như một người thân. Nhưng từ ngày hôm đó, tôi sắp xếp lại toàn bộ công việc, giảm dự án, dành thời gian đón con, chơi với con, ngủ cùng con. Lần đầu tiên tôi biết cảm giác được con tựa vào ngực, ngước lên nói “mẹ ơi, con yêu mẹ”.
Nhiều người nghĩ nuôi con là trách nhiệm, yêu con là bản năng. Nhưng tôi học được bài học xót xa: Tình yêu nếu không có mặt, thì sẽ có người khác thay thế. Trẻ con rất công bằng, chúng dành tình cảm cho người chăm sóc chúng thật sự.
Tôi không hối hận vì từng bận rộn, nhưng tôi biết giờ mình có thể lựa chọn khác đi. Thứ con cần không phải là một người mẹ giỏi kiếm tiền, mà là một người mẹ đủ gần để lắng nghe và yêu thương.
Vì vậy, nếu bạn đang đọc đến đây, đừng chờ tới lúc camera lên tiếng mới giật mình. Hãy đặt điện thoại xuống, ôm con mình một cái để hôm nay, bạn là người được gọi là “mẹ” bằng trái tim thật sự.
Đọc bài gốc tại đây.