Tôi và Trường cưới nhau được gần 2 năm, sống cùng bố mẹ chồng trong căn nhà 3 tầng nằm sâu trong con hẻm cũ. Ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi đã biết nơi đây không dành cho một cuộc sống riêng tư. Nhưng Trường bảo: “Chờ thêm thời gian rồi mình ra riêng. Anh hứa”.
Thế nhưng tôi chờ đợi đủ mệt rồi. Tôi không hợp tính bố mẹ chồng, chỉ một việc nhỏ trong bếp cũng có thể khiến cả bữa cơm ăn không ngon. Chủ nhật tôi cũng không được phép ngủ đến 8h sáng. Và phòng ngủ thì không có khóa, mẹ chồng có thể vào phòng bất kỳ lúc nào bà muốn, còn chẳng thèm gõ cửa.
Cuối năm ngoái, tôi có bầu. Nghén ngẩm, mệt mỏi, mẹ chồng lại càng soi: “Làm vợ gì mà sáng không nấu nổi nồi cháo cho chồng?”. “Người ta mang bầu còn đi chợ, còn làm việc, cô thì chỉ nằm như khúc gỗ”. Trường nghe hết, nhưng chỉ thở dài, nói nhỏ: “Ráng đi em, mẹ già rồi nên thế”.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch thuê nhà. Chỉ cần một căn hộ nhỏ, xa xa cũng được, miễn có không gian cho hai vợ chồng. Tôi nói với Trường. Anh ngập ngừng rồi gật đầu. Tôi mừng. Nhưng cái gật đầu đó là khởi đầu cho một chuỗi những điều tôi không thể ngờ.
3 ngày sau, mẹ chồng bỗng bị đau chân, đi không nổi. “Bác sĩ nói gai cột sống, cần người xoa bóp mỗi tối”, bà nhìn tôi như thể tôi chính là y tá riêng. Sáng hôm sau, bố chồng thở dài trước mâm cơm: “Có mỗi thằng Trường là con trai, giờ tụi bây bỏ đi, ai lo cho bố mẹ?”.
Tôi im lặng, nhưng Trường thì gục đầu xuống.
Mỗi lần tôi nhắc chuyện ra riêng, trong nhà lại có chuyện. Hôm thì ổ cắm trong phòng vợ chồng tôi bị hỏng, bố chồng sửa xong thì bảo: “Nhà này tiện nghi vậy mà bỏ đi à?”, hôm thì mẹ chồng ngất xỉu trong bếp, tôi hốt hoảng gọi Trường về giữa giờ làm. Bác sĩ nói không sao, có thể do tụt huyết áp. Nhưng ngay hôm sau, bà giọng run run: “Lỡ mẹ bị gì, con dâu có thấy áy náy không?”.

Ảnh minh họa
Tôi bắt đầu nghi ngờ không phải mẹ chồng bị bệnh mà là bà cố tình, cứ mỗi lần chúng tôi muốn chuyển đi thì sẽ có một cái cớ để níu Trường ở lại.
Tôi nói với Trường: “Anh phải chọn. Em và con, hoặc ở lại đây mãi với cảm giác không có quyền tự quyết”. Anh giận, lần đầu lớn tiếng với tôi: “Bố mẹ nuôi anh mấy chục năm, giờ đòi bỏ đi, mặc kệ bố mẹ là sao?”.
Tôi ôm bụng, nước mắt trào ra. Tôi không muốn anh bỏ ai cả. Tôi chỉ muốn được làm chủ đời mình.
Rồi một buổi tối, khi tôi đang gấp đồ cho con, mẹ chồng đẩy cửa vào, chìa ra cuốn sổ đỏ căn nhà. Bà nói: “Tụi bây muốn ra riêng phải không? Căn nhà này sẽ để lại cho Trường, nhưng chỉ khi nó ở lại. Còn tụi bây đã quyết đi thuê phòng trọ thì bố mẹ sẽ bán căn nhà này, lấy tiền đó thuê trọ gần chỗ tụi bây”.
Tôi không ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi nhắn một tin cho Trường rằng tôi về quê ngoại dưỡng thai, khi nào sinh thì tôi sẽ báo cho anh biết. Sau đó tôi bắt xe khách, một mình ôm bụng bầu, xách theo vali rời đi.
Một tuần sau, Trường về tìm tôi, anh gầy rộc đi, anh bảo đã thuê được căn nhà cách bố mẹ hơn 2km, tôi có thể yên tâm về đó dưỡng thai và chờ sinh con.
Tôi biết mình đã ép buộc chồng đến mức này thì rồi sau này cũng không thể hạnh phúc, nhưng tôi biết phải làm gì bây giờ?
Đọc bài gốc tại đây.