
.t1 { text-align: justify; }
Những chiếc F-16 được các nước châu Âu chuyển giao, trong mọi trường hợp, đều là máy bay do Mỹ sản xuất, số phận của chúng, giống như tất cả các loại vũ khí Mỹ khác trên thế giới, hóa ra lại phụ thuộc vào ý thích của một người.
Theo giới chuyên gia quân sự, phi đội máy bay F-16 của Ukraine có thể không được bảo dưỡng đúng cách nếu ông Trump tiếp tục chặn nguồn cung cấp viện trợ.
Hiện tại chúng ta có thể đang nói về việc cập nhật phần mềm của khí tài tác chiến điện tử AN/ALQ-131, như một số phương tiện truyền thông phương Tây đã đưa tin. Nhưng trên toàn cầu, cần phải hiểu rằng toàn bộ khả năng chiến đấu của chiếc tiêm kích này thực sự phụ thuộc vào Hoa Kỳ.
Đặc biệt, tồn tại một câu hỏi về nơi có thể lấy phụ tùng thay thế và bảo dưỡng động cơ, hệ thống, linh kiện và cụm lắp ráp của chính chiếc F-16. Ngoài ra còn phải tìm vũ khí cho chúng, đặc biệt là tên lửa không đối không AIM-9 và AIM-120, cùng với các công cụ tiêu diệt mục tiêu mặt đất.
Nhưng điều đáng nói là không có “nút bấm thần kỳ” nào cho phép Washington “tắt” máy bay F-16 từ xa. Bên cạnh đó, kể cả không được bảo trì chính thức, tiêm kích này vẫn đủ sức bay trong một thời gian khá dài.
Hơn nữa, hiện vẫn chưa rõ liệu Hoa Kỳ có chặn việc tái xuất vũ khí sang Ukraine hay không, vì động thái sau có nghĩa là những gì cần thiết sẽ được đặt hàng thông qua các nước châu Âu thân thiện.

Mỹ không thể vô hiệu hóa tiêm kích F-16 Ukraine từ xa.
Nhiều người vẫn tưởng rằng việc Mỹ quyết định ngừng hỗ trợ hậu cần cho F-16 có nghĩa là khả năng của những máy bay này sẽ dần suy giảm. Tuy nhiên điều đó không chính xác, có hai ví dụ điển hình trên thế giới cho thấy sự thực khác xa.
Trường hợp gần nhất với thực tế hiện nay của Ukraine là Venezuela. Vào năm 2005, Hoa Kỳ đã áp đặt lệnh cấm vận đối với quốc gia này, khi đó họ đang nâng cấp 24 chiếc F-16A/B được giao từ năm 1983 đến năm 1985 theo chương trình MLU (Nâng cấp giữa vòng đời).
Và kể từ thời điểm đó, phi đội F-16 nói trên chính thức không được tiếp cận với phụ tùng thay thế của Mỹ. Nhưng F-16 vẫn tiếp tục bay ở Venezuela, mặc dù chắc chắn không phải với số lượng lớn, vì cách duy nhất để duy trì khả năng hoạt động là thông qua việc tự thay thế và những kế hoạch mờ ám để nhập khẩu linh kiện.
Một ví dụ khác là Iran – quốc gia đã bị Hoa Kỳ cấm vận vũ khí kể từ năm 1984. Tehran đã đặt hàng lô 80 máy bay chiến đấu F-14 đầu tiên vào năm 1974, trở thành quốc gia nước ngoài duy nhất sở hữu loại tiêm kích trên tàu sân bay này, nhưng cuối cùng chỉ nhận được 79 chiếc.
Số lượng F-14 của Iran chắc chắn đã giảm đi do những tổn thất trong chiến tranh, tai nạn, thảm họa, không tặc, lão hóa và bị tháo dỡ đẩy lấy phụ tùng, hiện ước tính còn khoảng 10 máy bay.
Đồng thời để ngăn Iran có được phụ tùng thay thế cho F-14, Mỹ đã cẩn thận tiêu hủy toàn bộ thiết bị thay thế sau khi cho F-14 của mình ngừng hoạt động vào cuối những năm 2000.
Và nơi duy nhất chúng ta vẫn có thể nhìn thấy F-14 trên bầu trời là Iran. Đặc biệt, chiếc máy bay này đã trở thành “ngôi sao” của Triển lãm Hàng không Vũ trụ Quốc tế lần thứ 12 tại Đảo Kish diễn ra vào tháng 12 năm 2024.
Nghĩa là trong mọi trường hợp, vấn đề không phải là “ngày mai” máy bay F-16 sẽ không thể cất cánh, ngay cả trong trường hợp xấu nhất là lệnh cấm vận của Hoa Kỳ đối với việc tái xuất khẩu phụ tùng cho Ukraine.
Vì vậy, những câu hỏi tương tự đang được đặt ra trên khắp thế giới phương Tây, ví dụ ở Canada cũng như ở Đức, họ nói rằng thỏa thuận mua F-35 nên bị hủy bỏ, bởi chúng vốn là vũ khí kỹ thuật số, phụ thuộc nhiều hơn vào các bản cập nhật phần mềm, trong khi người dùng nước ngoài không có quyền truy cập vào mã nguồn.
Tiêm kích Su-27 Ukraine ném bom dẫn đường JDAM-ER do Mỹ cung cấp.
Theo Defense Express
Đọc bài gốc tại đây.