Tôi và chồng cũ ly hôn cách đây gần 2 năm, sau gần 7 năm sống cùng nhau. Lý do không ồn ào, không người thứ ba mà là sự mệt mỏi kéo dài: anh ấy nhu nhược, tôi thì quá độc lập, cá tính.
Sau ly hôn, tôi nuôi con, anh chu cấp đúng hạn, thỉnh thoảng đến thăm. Mọi thứ đều “đúng trách nhiệm”, không hơn không kém. Tôi nghĩ thế là văn minh rồi.
Tuần trước, sinh nhật con gái 5 tuổi. Tôi tổ chức đơn giản ở nhà, có vài bạn nhỏ và ông bà ngoại. Chồng cũ không đến nhưng gửi quà, đặt qua dịch vụ. Quà là một chiếc xe đồ chơi mô hình, đúng sở thích con bé. Tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Đêm đó, tôi xem lại camera để tải vài khoảnh khắc đáng yêu của con chia sẻ cho bà nội (mẹ chồng cũ vẫn giữ liên lạc). Nhưng khi tua lại đoạn nhân viên giao hàng bấm chuông, tôi sững người.
Người giao không phải shipper. Đó là em gái chồng cũ – cô em từng chống đối tôi ra mặt, thậm chí chính là người từng nói thẳng “phụ nữ như chị chỉ giỏi điều khiển đàn ông”. Nhưng đó chưa phải điều khiến tôi rùng mình.

Ảnh minh họa
Sau khi đưa quà cho bảo vệ, cô ấy lén đi vòng ra sau nhà, ngó nghiêng vài lần trước khi… rút điện thoại chụp hình bảng tên cửa nhà, bấm gì đó rất lâu, rồi rời đi.
Tôi lập tức gọi luật sư là người từng hỗ trợ tôi trong vụ ly hôn.
Chúng tôi đã có điều khoản rõ ràng: “Không ai được tự ý tiếp cận, theo dõi, thu thập thông tin cá nhân mẹ hoặc con khi chưa có sự đồng ý”.
Tôi cũng từng nghi ngờ chồng cũ muốn tranh quyền nuôi con nhưng chưa có bằng chứng. Mọi việc hôm đó khiến tôi có cảm giác như thể họ đang thu thập dữ liệu gì đó để dùng sau này.
Tôi gửi đoạn video cho bạn thân, cô ấy chỉ khuyên: “Có vẻ họ đang chuẩn bị gì đó. Nếu chị không hành động ngay, sẽ rơi vào thế bị động”.
Tôi không muốn căng thẳng. Nhưng tôi cũng không thể để con gái trở thành một quân bài trong bất kỳ kế hoạch nào của nhà nội.
Chồng cũ vẫn tỏ ra thân thiện. Tối hôm sau anh gọi video, chúc con ngủ ngon như thể không có chuyện gì. Tôi nhìn anh, không biết nụ cười đó còn bao nhiêu phần thật.
Có thể anh không biết em gái mình đã làm gì. Cũng có thể anh là người đứng sau mọi thứ.
Tôi vẫn chưa quyết định sẽ làm đến đâu, nhưng tôi đã nâng cấp toàn bộ hệ thống camera và bắt đầu lưu lại mọi liên lạc liên quan đến chồng cũ, phòng trường hợp xấu nhất.
Vì làm mẹ đơn thân, tôi không được phép để cảm xúc lấn át lý trí.
Và bởi tôi hiểu rõ một điều, những gì tưởng là văn minh sau ly hôn… đôi khi chỉ là bề mặt yên ả trước một cơn sóng ngầm rất lớn.
Tôi có đang cả nghĩ quá không, liệu tôi có nên nói chuyện trên phương diện tình cảm với chồng cũ, cùng là người đồng hành nuôi con? Sao tôi thấy bất an quá!
Đọc bài gốc tại đây.