Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mẹ chồng là người đầu tiên nói câu: “Con nên ly hôn đi… cho đỡ khổ”.
Tôi và chồng cưới nhau 4 năm, có một bé gái gần 3 tuổi. Chồng tôi không xấu, không cờ bạc, không ngoại tình nhưng là người… mờ nhạt. Anh không bao giờ ra quyết định. Việc gì cũng “tùy em”, kể cả khi mẹ anh nói sai rõ ràng, anh vẫn im. Một sự im lặng kéo dài thành nhức nhối.
Làm dâu trong một gia đình mà mọi thứ đều phải “thuận theo nề nếp”, tôi dần mất hết tiếng nói. Tôi đi làm về vẫn phải nấu cơm, rửa bát, lau nhà trong khi mẹ chồng nghỉ hưu ở nhà cả ngày. Con tôi sốt 39 độ, tôi bế con chạy đi viện, gọi điện cho chồng mấy lần anh mới bắt máy chỉ để nói: “Em hỏi mẹ xem có nên đưa đi không “. Tôi không còn sức để thất vọng.
Sau một lần tôi gắt lên trong bữa cơm vì mẹ chồng mắng tôi vô cớ, cả nhà lặng đi. Tối đó, tôi đang dỗ con ngủ thì mẹ chồng gõ cửa phòng, nói nhỏ: “Ngày mai sắp xếp về bên ngoại vài hôm đi. Hoặc là… con nghĩ đến việc ly hôn cũng được”.
Tôi sững người. Bà nói nhẹ nhàng, không tức giận, không xúc phạm, chỉ là một lời đề nghị… lạ lùng.
Tôi im lặng nhưng đêm đó, tôi không ngủ nổi.

Ảnh minh họa
Hôm sau tôi xin nghỉ làm, bế con về ngoại. Vài ngày sau, chồng tôi đến đón. Anh ngồi nói chuyện với tôi ở sân, trầm ngâm rồi bảo: “Em biết mẹ nói vậy là vì sao không?”.
Tôi lắc đầu. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở ra: “Vì bà biết bà đang bị ung thư, giai đoạn ba rồi. Bà không muốn sau này bà mất, em phải sống với ba. Mà em biết ba anh rồi đấy… Với lại, mọi người cũng định bán nhà, bán tất cả, vay thêm để chạy chữa cho mẹ và không muốn kéo em vào sự vô sản này”.
Tôi ngồi thẫn thờ, không biết là nên khóc vì thương hay giận vì bị đẩy ra. Hóa ra, câu “ly hôn cho đỡ khổ” không xuất phát từ sự ghét bỏ, mà là một lời giải thoát theo cách đau lòng nhất.
Giờ tôi rơi vào thế lưng chừng:
Nếu tôi ly hôn, tôi sẽ có cuộc sống tự do hơn, không còn áp lực nhà chồng, không còn bị ràng buộc bởi trách nhiệm gia đình bên chồng đang nát vụn dần. Nhưng con tôi… sẽ không có bố cạnh bên.
Còn nếu tôi ở lại, mẹ chồng mất, bố chồng chuyển lên ở cùng, không còn nhà, phải đi thuê trọ, nhân mấy áp lực, tôi có chịu nổi không?
Tôi không biết phải làm gì lúc này. Ly hôn hay ở lại vì con? Chấp nhận hay tìm cách xoay chuyển?
Tôi cần một lời khuyên tỉnh táo hơn là trái tim đang rối bời này…
Đọc bài gốc tại đây.