Tôi lấy chồng được 2 năm thì mẹ chồng tôi về hưu. Trái với suy nghĩ của tôi rằng bà sẽ chọn một cuộc sống an nhàn, vui thú điền viên, thì bà lại trở nên “sôi động” hơn bao giờ hết. Bà bắt đầu học zumba buổi sáng, tối thì rủ bạn đi hát karaoke, đi nhảy dân vũ. Mà không chỉ dừng lại ở đó, bà còn có một ước mơ lớn lao là đi du lịch khắp ba miền đất nước. Điều khiến tôi “ngợp” hơn nữa là bà muốn tôi làm bạn đồng hành trong những chuyến đi đó.
Tôi vốn nghĩ mẹ chồng quý mến mình là điều đáng mừng. Lúc tôi mới về nhà, bà hay gọi tôi xuống bếp, dạy cách làm mấy món canh mà cả nhà thích ăn, hay chỉ mẹo ngâm măng chua cho giòn. Khi tôi ốm, bà đun nước lá xông, bê vào tận giường cho tôi. Nhưng có những thứ tôi không nói được thành lời, như việc đi chơi với bà thực sự là một “cơn ác mộng”.
Tôi đã thử một lần, lần đó là chuyến đi Huế. Lịch trình do bà tự thiết kế. 5 giờ sáng dậy, thể dục, thiền. 7 giờ ăn sáng, chỉ được ăn thực dưỡng, tức là cháo gạo lứt muối mè và một quả chuối. 8 giờ đi thăm Đại Nội, rồi đi thăm luôn Khiêm lăng. Chiều thì đến làng Thủy Xuân chụp ảnh, bà đi miết, gần như chỉ nghỉ trưa 2 tiếng. Tối lại đi dạo sông Hương. Tôi chỉ cần đòi nghỉ ngơi hay than mệt là bà lại chẹp miệng bảo tôi còn trẻ mà sức khỏe kém bà, rồi còn nói sẽ rèn luyện lại thể lực cho tôi khiến tôi sợ toát mồ hôi.
Đêm về, khi tôi chỉ muốn đi ngủ thì bà lại kể chuyện thời còn công tác, rồi chuyện về đồng nghiệp này nọ, chuyện về những chuyến công tác của bà… Cứ khi tôi thiu thiu ngủ thì bà sẽ hỏi tôi câu gì đó khiến tôi buộc phải trả lời.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ buổi đi chợ Đông Ba vì “hơi đau bụng”. Bà lo lắng dặn dò tôi đủ thứ rồi tự đi một mình. Còn tôi nằm vật ra giường, thầm thề không bao giờ đi với mẹ chồng nữa.
Vậy mà giờ đây, bà lại hớn hở cầm tờ lịch trình đưa tôi: “Cuối tuần này, mẹ định đi Quy Nhơn chơi ba ngày. Con thu xếp nghỉ làm nha, mẹ bao hết. Ở khách sạn cạnh biển, ăn hải sản, ra đảo, đi ngắm san hô… vui lắm.
Tôi nghe mà hoảng sợ trong lòng.

Ảnh minh họa
Chồng tôi thì chỉ cười: “Em sướng nhé, được mẹ rủ đi du lịch, còn được mẹ bao toàn bộ”, tôi nhìn chồng mà chán chẳng buồng giải thích.
Tôi muốn từ chối. Tôi muốn nói rằng tôi không đủ sức đi theo những cuộc hành trình dày đặc mà mẹ vạch ra. Tôi cần những buổi nghỉ ngơi yên lặng, chứ không phải cuộc đua thể lực, đi chơi khắp nơi như thể đã đến là phải đi hết danh lam thắng cảnh.
Nhưng tôi không thể mở lời vì ánh mắt mẹ chồng lúc nói chuyện rạng rỡ đến thế, bà vừa nghỉ hưu, chưa tìm được nhiều niềm vui mới. Bà quý tôi, đối xử với tôi thân thiết như con gái.
Hôm sau, tôi đem chuyện kể với chị đồng nghiệp thân thiết. Chị chỉ bảo: “Nếu em không nói thật lòng thì em sẽ mãi phải chiều theo lịch của người khác. Có khi em cần nói ra đúng lúc để mẹ chồng hiểu và thương em hơn”.
Tôi ngẫm nghĩ mãi. Rồi tối đó, khi bà hỏi tôi có thích đi Quy Nhơn không, tôi liền nói thật: “Mẹ ơi, con biết mẹ muốn con đi cùng cho vui. Nhưng con thấy con không hợp với kiểu đi chơi dồn dập như thế. Con sợ con không theo kịp mẹ, lại làm mẹ mất hứng”.
Bà im lặng vài giây. Tôi lo sợ tưởng bà giận nhưng rồi bà cười: “Vậy à? Thế mà mẹ cứ tưởng con thích, thế thôi vậy, để mẹ rủ mấy bà bạn thân đi”.
Tôi thấy mẹ chồng vào phòng bà, khuôn mặt hơi buồn tủi khiến tôi cảm thấy hình như mình sai rồi, lẽ ra mình nên cố gắng chiều theo mẹ chồng, cả năm cùng lắm đi chơi 2-3 lần chứ đâu nhiều. Tôi có nên nói lại với mẹ chồng, để mình đưa bà đi không?
Đọc bài gốc tại đây.