Ngày con trai đưa bạn gái về ra mắt, cả nhà tôi mừng lắm. Con bé tên Thanh Lan, mặt mũi sáng sủa, thân hình mảnh dẻ, ăn nói lễ phép, quần áo chỉnh tề. Thằng Hưng, con trai tôi, nhờ mẹ xem ngày cho để cuối năm cưới. Lúc đó tôi chỉ gật gù, nghĩ bụng: “Tướng mạo cũng được, mong là biết điều”.
Tới ngày cưới, con dâu chủ động xin về làm dâu, con bảo thích sống chung cho có không khí gia đình. Tôi nghe thế thì mừng lắm. Thời buổi này con dâu chịu về ở chung, lại không bày đặt “tự do riêng tư” này kia là quý lắm rồi.
Ấy thế mà, người cảm thấy khốn khổ lại chính là tôi đây.
Con dâu giỏi, cái này tôi công nhận, làm văn phòng, lương cao hơn cả chồng, lại biết nấu ăn, biết chăm nhà cửa. Nhưng khổ nỗi, cái gì cũng phải theo “chuẩn khoa học”, “theo tài liệu nghiên cứu”, “theo chuyên gia nước ngoài”… Tôi mà cầm cái muôi xào rau cho thêm mắm, tí mì chính là nó nhẹ nhàng nhắc: “Mẹ ơi, bột ngọt lâu ngày không tốt, để con nêm nước mắm hữu cơ này cho ạ”. Rồi bó rau muống tôi vừa mới mua ngoài chợ, còn tươi rói, nó liếc qua: “Mẹ ơi, con đặt rau từ trang trại sạch, họ sẽ giao sáng mai nha mẹ, mẹ đừng mua đồ ở chợ nữa, không kiểm soát được chất lượng đâu ạ”.
Nhà tôi ăn rau ở chợ đã mấy chục năm nay, vậy mà vào miệng con dâu thì thành chúng tôi đang ăn đồ độc hại.
Tôi hay dậy sớm vừa tập thể dục vừa mở tivi nghe nghe tin tức. 7 giờ sáng, con dâu mới từ phòng ngủ đi ra, tóc còn rối, mắt nhắm mắt mở: “Mẹ ơi, mẹ có thể cho nhỏ loa chút được không? Bọn con cần ngủ đủ giấc, với lại sáng ra mẹ nghe âm thanh dễ chịu một chút để não không bị kích ứng, đừng nghe mấy tin tức thời sự cướp giật này nữa”.
Tự dưng tôi thấy mình bị kiểm soát, khó chịu vô cùng.

Ảnh minh họa
2 hôm trước là giỗ bố chồng tôi, tức ông nội của tụi nó. Tôi làm bữa cơm cúng theo đúng phong tục thịt luộc, gà luộc, chả giò, canh măng. Con bé nhìn mâm cỗ một lúc, rồi bảo: “Mẹ ơi, đừng ăn đồ chiên xào, thay bằng rau củ luộc đi, với lại chả giò nhà mình tự làm mới an toàn, mẹ mua bên ngoài con sợ không đảm bảo”.
Tôi cáu quá, bỏ lại tất cả, ra khỏi bếp: “Con thích làm gì thì tự làm đi”.
Con dâu không cãi nhưng cũng không làm mà ngúng nguẩy bỏ vào phòng, tôi lại phải lật đật làm nốt để kịp cúng giỗ.
Tôi kể với bà bạn hàng xóm, bà ấy cười rũ rượi: “Thôi chết rồi, bà gặp phải “con dâu 4.0″ rồi. Loại này không đánh không la mà nó hành bà bằng kiến thức”.
Mới có 4 tháng kể từ ngày đón con dâu về mà tôi đã bắt đầu sợ. Mỗi lần nghe tiếng dép lẹp kẹp từ trong phòng đi ra, tim tôi như thót lại vì không biết con dâu lại định góp ý gì cho mình. Tôi biết chắc một điều con dâu không hề ác ý, con chỉ nghĩ đang sống đúng, sống khoa học, sống hiện đại nhưng tôi già rồi, tôi không theo kịp các con, tôi vẫn giữ nếp sống cũ. Tôi có nên động viên 2 đứa nó ra ở riêng cho tôi dễ thở không?
Đọc bài gốc tại đây.