Từ nhỏ, tôi luôn được kỳ vọng là người kế nghiệp, là người nối dõi vì tôi là con trai duy nhất trong nhà, trên tôi có 2 chị gái, năm nay bố mẹ tôi cũng đã lớn tuổi rồi.
Tôi cưới vợ được bốn năm. Vợ tôi – Thảo – là người phụ nữ hiền lành, nhẫn nhịn và yêu tôi hơn bất kỳ ai từng đến với cuộc đời tôi. Chúng tôi quen nhau từ năm cuối đại học, trải qua đủ khó khăn mới có thể dắt tay nhau bước vào lễ đường. Nhưng sau đám cưới, mọi chuyện không như mơ.
Thảo từng bị u nang buồng trứng, dù đã phẫu thuật và điều trị, nhưng khả năng mang thai vẫn rất thấp. Chúng tôi đã cố gắng chạy chữa, ăn uống theo chế độ bác sĩ khuyên, thử cả đông y lẫn tây y. Nhưng bốn năm trôi qua, hai vạch trên que thử vẫn là điều xa vời.
Ban đầu, bố mẹ tôi chỉ hỏi han, động viên nhưng càng về sau, họ càng trở nên mất kiên nhẫn.
“Con là con trai duy nhất đấy, không lẽ nhà này tuyệt tự à?”, mẹ tôi vừa nói vừa lau nước mắt trong một buổi cơm tối.
Bố tôi thì ít nói hơn nhưng ánh mắt ông đầy thất vọng mỗi lần tôi đưa Thảo về quê. Những câu như “về mà lo cho tương lai”, “không lẽ sống với nhau như bạn tri kỷ cả đời”, cứ lần lượt lặp đi lặp lại. Tôi nghe mãi thành chai tai.
Hai chị gái tôi thì trực tiếp hơn. Có lần khi Thảo vào bếp, chị cả nói thẳng: “Em thương vợ nhưng cũng phải nghĩ tới bố mẹ. Lấy vợ bốn năm không có con, người khác người ta bỏ lâu rồi. Em định đợi tới lúc bố mẹ nhắm mắt à?”.
Tôi cười gượng. Tôi muốn bảo vệ Thảo nhưng trước mặt người thân ruột thịt, tôi lại trở nên mềm yếu đến lạ.
Lần khác, chị hai mời tôi ra quán cà phê nói chuyện riêng: “Hay là vợ chồng em thử ly thân một thời gian xem sao. Không ai trách em cả, chuyện con cái là quan trọng, em còn trẻ, không lẽ chịu mãi?”.
Tôi lặng thinh không đáp lại câu nào.

Ảnh minh họa
Còn Thảo, cô ấy biết hết, không phải vì tôi kể mà vì sự lạnh lùng của mẹ chồng, ánh mắt soi mói của chị chồng, những lần bị hỏi xoáy “sao dạo này trông phờ phạc thế, có tin vui gì chưa?”, cô ấy không thể không hiểu.
Tôi nhớ có một lần vợ chồng tôi về quê, Thảo vào bếp nấu cơm, lúc dọn ra mâm đầy đủ thì mẹ tôi nhìn qua rồi nói với chị gái: “Người ta không sinh được con thì cố mà nấu ăn ngon, giữ chồng, chứ đến cơm canh cũng chẳng ra gì thế này thì chịu rồi”.
Thảo ngồi im. Lúc lên phòng, cô ấy không nói gì, chỉ quay lưng vào tường, vai run lên. Tôi ngồi bên cạnh không biết phải an ủi ra sao. Tôi thương vợ. Tôi biết cô ấy đau nhưng tôi cũng không thể cãi tay đôi với mẹ và chị gái.
Bố mẹ sinh tôi ra, họ có kỳ vọng là điều dễ hiểu, tôi cũng không thể nhẫn tâm rời bỏ người phụ nữ đã cùng tôi đi qua những ngày tháng khốn khó, chỉ vì cô ấy không thể sinh cho tôi một đứa con.
Tôi cứ sống trong sự giằng co ấy, mỗi ngày đều cảm thấy như mình đang bị xé đôi. Một nửa muốn hiếu thuận, một nửa muốn bảo vệ tình yêu. Tôi không biết có con đường nào để dung hòa được không? Hay rồi cũng đến lúc tôi buộc phải chọn?
Đọc bài gốc tại đây.