Tôi mới bắt đầu xem “Sex Education”, một bộ phim được nhiều người gọi là táo bạo. Nhưng với tôi, bộ phim này là một kho tàng về cách sống, về cách thấu hiểu bản thân và người khác. Mỗi mùa phim đều đem lại cho tôi những trải nghiệm cảm xúc đặc biệt nhưng một phân đoạn của mùa 2 đã khiến tôi lần đầu bật khóc.
Đó là phân đoạn nhân vật Aimee Gibbs bị quấy rối tình dục trên xe buýt. Giây phút ấy, tôi không thể tiếp tục xem phim. Tôi đã nghĩ đến bạn thân của mình.

Nhân vật Aimee Gibbs trong phim “Sex Education”.
Trong phim, Aimee là một cô gái ngọt ngào, luôn vui vẻ. Tuy nhiên, mọi thứ thay đổi khi cô bị một người đàn ông lạ mặt dùng bộ phận nhạy cảm của hắn chạm vào chân khi cô đang đi xe buýt. Ban đầu, Aimee bối rối, lặng im. Cô cố coi như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng sau đó, cô sợ hãi. Nỗi sợ bị quấy rối tình dục khiến cô không dám đi xe buýt. Cô thậm chí còn hoảng loạn mỗi khi có người lạ đến gần. Cô không dám mặc đồ bó sát vì cảm giác “hắn vẫn còn đó”. Lúc ấy tôi bàng hoàng nhận thấy, có lẽ đó cũng chính là những cảm giác của người bạn thân của tôi!
Bạn tôi bị quấy rối tình dục khi mới 8 tuổi. Thật đau lòng, người gây ra chuyện đó lại là chú ruột của cô. Hắn đã nhiều lần sờ vào vùng kín của cô ấy. Thế nhưng, hắn dọa nạt, cấm cô không được kể với ai. Ở độ tuổi đó, bạn tôi đã biết đó là hành vi sai trái. Thế nhưng vì quá sợ hãi, cô đã chọn cách im lặng. Cô ấy sống với nỗi sợ triền miên, với một bí mật mà không ai biết. Cho đến sinh nhật 16 tuổi, cô đã bật khóc khi kể cho tôi nghe.
Lúc đó tôi vô cùng sửng sốt. Tôi chỉ biết ôm cô ấy, cùng khóc với cô. Đến bây giờ, khi xem phim “Sex Education”, tôi hối hận vô cùng. Tôi hối hận vì cũng đã chọn im lặng giống người bạn thân của mình.
Đã đến lúc lên tiếng!

Xem phim “Sex Education” giúp tôi rút ra được nhiều bài học.
Lúc ấy, không ai nói với chúng tôi rằng sự im lặng đó có thể giết chết một phần tâm hồn con người. Nhiều nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng, trẻ em bị xâm hại tình dục có nguy cơ cao mắc rối loạn lo âu, trầm cảm, rối loạn căng thẳng sau sang chấn, thậm chí là tự tử. Một nghiên cứu được đăng tải trên tạp chí Comprehensive Psychiatry vào năm 2013 là một minh chứng. Nghiên cứu cho thấy, trẻ từng bị xâm hại tình dục thời thơ ấu có tỷ lệ mắc các rối loạn tâm thần cao hơn so với nhóm không bị xâm hại. Các rối loạn này bao gồm rối loạn lo âu, trầm cảm và rối loạn stress sau sang chấn.
Aimee Gibbs may mắn hơn bạn tôi khi cô ấy không đơn độc. Khi cô mở lời, những người bạn gái đã ở bên cạnh cô, lắng nghe, cảm thông và chia sẻ. Nhưng họ không dừng lại ở đó. Họ không chỉ nắm tay cô để cô biết mình không đơn độc mà họ còn cùng cô đối diện với nỗi sợ. Họ đã cùng cô lên xe buýt lần nữa để đối mặt và chữa lành. Nhờ có sự giúp đỡ ấy, Aimee đã dần hồi phục. Cô cười trở lại, mặc váy trở lại, sống là chính mình.
Còn bạn tôi, cho đến giờ, sau hơn 20 năm, cô ấy vẫn chưa thể mở lòng. Cô chưa kết hôn dù đã có một mối tình. Nhưng mối tình ấy không có kết quả tốt đẹp vì cô nói cô sợ mỗi khi người yêu chạm vào mình. Cô từng thủ thỉ với tôi: “Tớ chẳng hiểu sao tớ không thể điều khiển được cơ thể mình. Tớ sợ bất kỳ người đàn ông nào. Chỉ cần họ đến gần là tớ sợ”. Nghĩ lại câu nói đó, tôi thấy mình thật sai khi ngày ấy đã không làm gì, đã không lên tiếng.
Nhưng có lẽ, bây giờ là lúc tôi phải hành động. Tôi phải lên tiếng để cô ấy không còn đơn độc, để những đứa trẻ khác biết rằng các em có quyền được bảo vệ và để tất cả chúng ta nhớ rằng: đừng bao giờ im lặng trước điều sai trái!
Đọc bài gốc tại đây.