Trang chủ Nhịp sống mớiChuyện cuộc sống Được bố mẹ chia cho một khoản thừa kế “kếch xù”, tôi lặng lẽ gửi vào ngân hàng, ngờ đâu chính điều đó lại khiến hôn nhân lao đao

Được bố mẹ chia cho một khoản thừa kế “kếch xù”, tôi lặng lẽ gửi vào ngân hàng, ngờ đâu chính điều đó lại khiến hôn nhân lao đao

bởi Admin
0 Lượt xem

Tôi tên là Ngân, năm nay 32 tuổi. 6 năm hôn nhân trôi qua, tôi luôn tự nhủ mình là người phụ nữ may mắn. Chồng tôi – Tuấn – không những yêu thương tôi hết mực, mà còn là người đàn ông tử tế, luôn biết chia sẻ và lắng nghe. Những bữa cơm tối anh luôn là người vào bếp trước. Những dịp lễ, anh luôn chuẩn bị hoa và quà, dù nhỏ thôi nhưng chưa từng thiếu sót. Bạn bè nhìn vào, ai cũng bảo tôi có phúc.

Và đúng là tôi thấy thế, cho đến khi chuyện ấy xảy ra.

Cách đây 3 tháng, bố mẹ tôi bán một mảnh đất ở quê. Chia phần thừa kế cho tôi và em trai, ông bà cho tôi đúng 2 tỷ – một số tiền lớn so với tình hình tài chính của vợ chồng tôi.

Tôi biết rõ Tuấn sẽ không đòi hỏi, cũng không tham tiền của tôi. Nhưng sâu trong lòng, tôi lại muốn giữ riêng. Không vì tôi ích kỷ, mà vì tôi muốn có một chút gì đó là của riêng mình. 6 năm qua, mọi đồng tiền tôi kiếm ra đều đưa về một tài khoản chung. Từ tiền thưởng Tết cho đến từng khoản lặt vặt tôi kiếm thêm từ việc tư vấn ngoài giờ. Tôi không có lấy một đồng riêng tư nào. Và khi 2 tỷ ấy đến tay, tôi cảm thấy như có một thứ gì đó lướt qua. Tôi đã lặng lẽ mở một tài khoản đứng tên mình, chuyển hết vào đó.

Tôi giấu Tuấn. Lần đầu tiên trong đời, tôi giấu anh một điều lớn đến thế.

Chuyện bắt đầu vỡ lở vào một tối cuối tuần.

Tuấn đi làm về, gương mặt sầm sì, không vội vã vào bếp nấu cơm như mọi khi. Anh đặt điện thoại xuống bàn và nói: “Em có gì muốn nói với anh không?”.

Tôi khựng lại. Tim đập mạnh hỏi lại ý anh là gì?

Tuấn đưa màn hình điện thoại cho tôi xem. Trên đó là tin nhắn khoản tiền gửi trị giá 2 tỷ đồng được gửi vào 2 tuần trước, người đứng tên là tôi.

Tôi cứng người. Không hiểu vì sao anh biết. Nhưng tôi biết, điều đó không còn quan trọng nữa. “Em định giấu anh cả đời hay là khi nào sẽ nói cho anh biết?”.

Tôi lắp bắp, cố gắng giải thích rằng đó là tiền của bố mẹ tôi cho riêng tôi, tôi không hề có ý giấu anh vì nghi ngờ hay toan tính…

Nhưng Tuấn không nghe. Anh im lặng, đứng dậy, đi vào phòng, để mặc tôi ngồi lại một mình.

Ảnh minh họa

Những ngày sau đó là địa ngục. Không phải vì Tuấn quát mắng hay trách móc mà vì anh im lặng. Anh vẫn chăm lo cho tôi như thường, vẫn dọn dẹp, nấu nướng. Nhưng tuyệt nhiên không còn ánh mắt dịu dàng, không còn những câu nói vu vơ đầy yêu thương. Chúng tôi như hai người ở cùng nhà, lịch sự với nhau, tử tế với nhau và xa lạ.

Tôi cố gắng làm lành. Nấu món anh thích. Mua vé xem phim. Nhưng tất cả đều bị anh phớt lờ.

Tối hôm qua, bỗng nhiên anh quay sang hỏi tôi: “Em biết anh giận điều gì không?”.

Tôi lặng lẽ gật đầu. Nhưng anh lắc đầu: “Không, em nghĩ anh giận vì em giấu giếm tiền bạc riêng hả? Không đâu. Anh giận vì em nghĩ anh không đáng tin. 6 năm sống bên nhau mà trong lòng em vẫn không đủ tin tưởng để nói với anh một câu rằng anh ơi, bố mẹ em cho em hai tỷ. Khi anh biết điều đó, anh vẫn sẽ nói em giữ lấy vì đó là tiền của em, chứ anh không đòi hỏi em phải chia cho anh một ít hay góp vào quỹ chung”.

Tôi bật khóc. Tôi không biết mình có làm đúng không? Nếu là các bạn, có 2 tỷ được bố mẹ cho riêng, thì các bạn sẽ nói với chồng hay giống tôi, giấu tiệt đi?

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan